Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 238

Unknown Chương 238

Vừa rồi, Phùng Oánh chỉ lục soát phòng của “dân thường” không biết đã bị ai xử quyết kia, hiện tại nhìn biểu cảm tự nhiên của cô khi bị chỉ, khiến cô ta có chút yếu thế.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn mình, sắc mặt quản gia đen như cục than cùng cặp mắt vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm khiến Phùng Oánh chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.

“Quốc vương hẳn là một người ngu ngốc...... không có tình người. Tôi đã lục soát phòng của dân thường, trong đó không hề có đồ vật gì có giá trị chỉ có bánh mì đen là được giữ gìn cẩn thận, tôi sờ qua thử thứ đó cứng như gạch quả thật là không phải đồ cho người ăn mà! Bẻ ra bên trong lại còn trộn lẫn vụn gỗ, hòn đá nhỏ!”

Phùng Oánh vốn dĩ nghĩ rằng căn phòng có ít đồ vật thì sẽ nhanh chóng phát hiện chứng cứ hữu dụng, nhưng càng tìm kiếm trái tim cô ta càng lạnh lẽo hơn.

Phòng của dân thường thật sự quá cằn cỗi, từ phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, đến chỗ nuôi nấng súc vật nhỏ tất cả đều ở cùng một phòng,mặc dù đã tìm thấy dấu vết của một số người từng sống ở đây, nhưng vì họ quá nghèo nên Phùng Oánh không tìm được bất kì thông tin nào cả và cũng không tìm thấy cái gọi là bằng chứng.

Khi xuống lầu, cô ta thấy cô gái “diễn vai” quốc vương mới đột nhiên lóe lên một suy nghĩ!

Có lẽ, phòng dân thường ám chỉ mặt tối của người thông trị vương quốc?

Nếu không, cô ta thật sự không thể nghĩ ra được gì khác!

Phùng Oánh không hề có đầu mối về người đã xử quyết “dân thường” trước tiên đành phải thành thật nói ra suy nghĩ của mình, dù sao mình không phải người đầu tiên bị bầu chọn là được!

Sau khi nghe “người hầu” tố cáo, những người khác cũng bắt đầu suy tư, quản gia hơi hài lòng mà hỏi những người khác có tìm được chứng cứ nào nữa không.

Một lúc sau, Lý Điệp Mộng ngập ngừng giơ tay, nhìn cô gái xa lạ bên cạnh dường như còn vì kinh sợ và khủng hoảng mà ngơ ngác, do dự nói.

“Tôi đã đi...... Đến phòng ngủ của vương hậu, tôi nghi ngờ cô ta có thể ——”

Lâm Thi Tình nghe được có người lục soát phòng của mình, chậm rãi nhìn về phía Lý Điệp Mộng bằng ánh mắt ai oán khiến Lý Điệp Mộng giật mình ở trong lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp.

“Tôi xem qua rất nhiều thơ cùng thư từ cô ta viết, lúc đầu là vui vẻ thường xuyên khoe khoang những món trang sức quý giá, quần áo xinh đẹp mà cô ta có, mọi người đều khen cô ta xinh đẹp và tôn quý. Nhưng giữa chừng, tâm trạng của cô ta chuyển sang oán trách, đau khổ thậm chí phẫn nộ.”

Lý Điệp Mộng hơi e ngại nhìn về phía cô gái nắm giữ lá bài vương hậu. Dường như đối phương thật sự rất nhập tâm, ánh mắt và vẻ mặt rất khác biệt so với ban đầu như thể bản thân là vương hậu đầy u sầu trong cung điện cổ kính.

“Những bài thơ càng ngày càng cực đoan, nói bản thân là người phụ nữ đáng thương nhất luôn không vui, muốn phát điên, cô đơn quá. Tôi nghĩ có thể bởi vì quốc vương lạnh nhạt, thậm chí chán ghét cô Ta……”

Phùng Oánh không hề bất ngờ khi nghe câu chuyện này, trong tiểu thuyết kể cả phương Đông lẫn phương Tây nào có vị vương hậu, hoàng hậu nào sống thoải mái đâu, đều là không có được tình yêu mỹ mãn, có kết cục bi thảm.

Rõ ràng đứng ở vị trí cao, khắp thiên hạ ai cũng phải ngưỡng mộ, vô số người dựa vào hơi thở của cô ta để sống qua ngày, hà tất để ý đến chuyện tình cảm! Mình không xa cầu có thể trở thành phụ nữ địa vị cao như vậy chỉ cần có cuộc sống thoải mái là được.

Cũng khó trách trên thẻ bài nhân vật của mình nói vương hậu có gì đó không đúng.

“Đúng thật tôi và quốc vương có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không thể nói lên được điều gì!”

Lâm Thi Tình ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, lạnh lùng chất vấn Lý Điệp Mộng dường như khinh thường để ý đến cô ta.

Lý Điệp Mộng hít sâu, không hề do dự lấy ra một phong thơ từ trong túi, đọc lên bài thơ chứa đầy tình cảm cùng ái muội.

“Trên đây nói cái gì mà mặt trời, thần minh xoa dịu tâm hồn cô, cô lại một lần nữa cảm thấy vui vẻ vô cùng, hẳn là cô thích người khác đúng không.”


Bình Luận (0)
Comment