Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 253

Unknown Chương 253

Đạo nhân kia lập tức bị nghẹn lời, cuối cùng vẫn là người khác tiếp lời: “Kẻ cắp kia vẫn luôn núp ở chỗ tối, lấy danh nghĩa trò chơi âm thầm lưu thông đồ vật âm tà, chúng tôi cũng mới vừa phát giác. Hiện tại lại đây là vì lo lắng người nọ chưa chân chính đền tội, càng lo lắng đồ vật kia còn sẽ tiếp tục mê hoặc người khác, nguy hại cho dân chúng!”

Cố Sướng cũng lạnh lùng mở miệng: “Chúng tôi sao biết được các người có lén lút cấu kết với nhau hay không, hiện tại lại đây chỉ vì muốn ngồi mát ăn bát vàng, giành lấy để mưu lợi.”

Những người này không quen biết với Cố Sướng vừa không có mặc đồng phục của chính phủ vừa không có chút linh khí đương nhiên khinh thường anh, bọn họ chuẩn bị bảo anh đừng có tùy ý xen mồm vào, bọn họ là danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được, ngược lại là bọn họ không biết có rắp tăm gì.

Cố Sướng cũng dứt khoát mười phần: “Tôi có thể thề với trời, từ khi tham dự chuyện này đến bây giờ không có một chút ý nghĩ cá nhân, nếu không trời đất không khoan dung, thiên lôi giáng xuống. Làm phiền mấy người cũng lập lời thề trước rồi lại nói chuyện với cô ấy?”

“Đừng có người nào cũng muốn ở đây lãng phí sức lực cùng thời gian của cô ấy.”

Mấy người sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, hiển nhiên là có chút không dám. Cũng có người tự nhận chính mình là người ngay thẳng, vì an nguy của dân chúng mà suy nghĩ, chuẩn bị thề.

Lâm Lạc Dao lại không cho bọn họ cơ hội này, trực tiếp ném xuống một câu: “Các người không tin tôi, tôi cũng không tin được các người.”

“Hay là nơi này có quy định, luật lệ, nếu có được thứ gì thì nhất định phải nộp lên cho cái gọi là môn phái lớn?”

“Cố Sướng, chúng ta đi thôi.”

Thật ra lá bài kia không có gì hữu dụng đối với Lâm Lạc Dao, nhưng cô cũng không có khả năng dễ dàng giao cho nhóm người này như vậy.

Nếu là có người cảm thấy cô dễ bắt nạt thì đích thân đến lấy.

Nhìn cô gái được người đàn ông đẩy đi, có người thầm mắng một câu tà ma ngoại đạo, Lâm Lạc Dao dường như có lỗ tai phía sau nhẹ nhàng quay đầu lại, người kia kêu lên một tiếng cảm thấy tâm thần muốn nứt ra, linh hồn như bị người ta lạnh lùng dò xét từ đầu đến đuôi, lật đi lật lại xem hết toàn bộ ham muốn ít kỷ cùng âm u của anh ta, cả người anh ta quỳ rạp xuống đất. Cô chậm rãi quay đầu đi, không nói một lời mà rời đi.

Cục cảnh sát, Lâm Cao Sầm, Hà Mộng Hạ thất vọng tột độ khi nhìn con trai dường như biến thành một người khác, bọn họ hoàn toàn hết hy vọng.

Bọn họ cũng không muốn Lâm Thi Tình xảy ra chuyện, nhưng con trai sao có thể…… có thể trực tiếp chạy đến cục cảnh sát lấy tánh mạng uy hiếp, thậm chí chủ động tìm đến phóng viên biểu đạt tình yêu của chính mình đối với Lâm Thi Tình, còn muốn dùng dư luận đến bức ép cảnh sát dẫn anh ta đến chỗ của Lâm Thi Tình.

“Lâm Lạc Dao rõ ràng không màng sự sống chết của em ấy! Cô ta chính là cố ý muốn giết em ấy!”

“Nếu tôi không đến cứu, Thi Tình thật sự không thể sống sót!”

Trước mặt các phóng viên truyền thông, Lâm Hòa Trạch thậm chí còn quý xuống cầu xin cha mẹ, Lâm Cao Sầm ném xuống một câu coi như tôi chưa từng sinh ra con trai đáng xấu hổ như cậu rồi rời đi.

Trên mặt Hà Mộng Hạ tràn đầy nước mắt, hỏi người con trai cả của mình: “Hai đứa em gái ruột của mày đều ở bên trong mà trong lòng mày chỉ có Thi Tình thôi sao!?”

Cuối cùng bà ta cũng thấy rõ đứa con trai này.

Các phóng viên sau khi chụp được tư liệu vô cùng xuất sắc cũng dần dần rời đi, cảnh sát nhận được tin tức đang định nói với vị thiếu gia nhà giàu “si tình” này người yêu của anh ta đã được đưa đến bệnh viện, lại thấy anh ta dại ra quỳ trên mặt đất lại đột nhiên giống như nổi điên.

“Tôi làm cái gì thế này! Lâm Thi Tình, mày đã làm gì tao!”

Bất kể tình yêu hay tuổi thọ có được bằng những phương pháp bất chính, cuối cùng chúng cũng sẽ tan biến.

Lâm Lạc Dao bỗng nhiên nói với hệ thống đang cao hứng phấn chấn suốt dọc đường đi: “Gần đây, hẳn là lại thu hoạch được rất nhiều giá trị cảm xúc đúng không?”

Hệ thống vui vẻ gật đầu: “Siêu cấp siêu cấp nhiều! Có thể đổi cho ký chủ trăm năm tuổi thọ!”

Lâm Lạc Dao cúi đầu cười, đột nhiên hỏi nó: “Mỗi hệ thống đều lưu trữ tuổi thọ gần như vô tận, hay các người có thể độc lập hoàn thành việc chuyển đổi giữa giá trị cảm xúc và tuổi thọ?"

Hệ thống ngây dại ra.

Cái này…… Cái này, hình như kho hàng giá trị tuổi thọ thật là không có hạn chế.


Bình Luận (0)
Comment