Càng nói giọng nói anh ta càng lớn, như là muốn cho bản thân thêm can đảm, lại như là muốn thể hiện bản thân không hề chột dạ.
“Con cần chút tiền ấy làm gì! Càng không cần thiết mạo hiểm như vậy!”
“Cha, cha biết mà! Con không có khả năng ngu như vậy!”
Cuối cùng anh ta cũng nắm lấy được quần áo của La Lập Hiên, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Bên ngoài đúng là có rất nhiều người mượn tên tuổi của con cáo mượn oai hùm! Cha biết mà, nhưng rất nhiều người đều là lừa đảo!”
*Cáo mượn oai hùm: nhằm ám chỉ hạng người mượn thế kẻ mạnh, nấp dưới ô quyền lực để lên mặt, lòe bịp người khác hoặc lấy đó làm lá chắn, bình phong để có những hành vi mờ ám.
“Có nhiều người tìm con đầu tư như vậy, muốn kéo vốn, rất nhiều lúc con không có để ý!”
“Con, con không hề hay biết mà!”
La Lập Hiên nghe đến đó đã minh bạch ngọn nguồn, lại không có sức lực dạy dỗ đứa con không có đầu óc lại tự cho mình thông minh này.
Xong rồi, xong hết rồi.
Giờ phút này, chủ tịch La nhìn khuôn mặt xấu xí, đáng sợ của con trai, bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ lúc anh ta phạm sai lầm cũng là như vậy. Mạnh miệng mà giảo biện, dùng ánh mắt đáng thương vô cùng mà nhìn bọn họ, âm thầm biểu lộ ra con thật sự biết sai rồi, làm bọn họ mềm lòng tha thứ mình.
Lúc này đây, ông ta cũng giống ngày xưa nhìn ra ánh mắt nhận sai cùng xin giúp đỡ của con trai, biết đúng thật là anh ta không hề muốn dựa vào việc này để mưu lợi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không phát hiện.
Nhìn mặt quỷ nằm trên một nửa bên mặt của con trai đang không tiếng động nhếch miệng cười, La Lập Hiên cũng đột nhiên hiểu rõ lý do tại sao quỷ diện sang tạm thời “buông tha” anh ta.
Bởi vì Chiêm Anh muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của La Phát Huy, lúc này mới giữ lại tánh mạng của anh ta trong chốc lát.
La Phát Huy còn muốn giải thích với La Lập Hiên anh ta không hề biết người nọ cầm tiền của mình liền mua cổ phần, càng không biết tiền, hàng đối phương hiếu kính mình chính là cái gọi là chia hoa hồng!
Từ Chiêm Anh đến cục diện bây giờ, La Phát Huy trước sau đều cảm thấy bản thân bất quá là dẫm lên vùng đất màu xám, không nên rơi vào kết cục như vậy!
Mới vừa rồi vẫn luôn đắm chìm trong hồi ức quá khứ, nhìn phòng phát sóng trực tiếp thấy La Phát Huy cuối cùng cũng sắp đền tội, Trang Lương Triết nhịn không được bật cười, nhưng tươi cười lại đầy nước mắt!
Trang Lương Triết là bạn học của Chiêm Anh, từ ngày đầu tiên nhập học đã thích cô ấy, nhưng càng tiếp xúc với đối phương càng cảm thấy đối phương hoàn mỹ, chính mình thật nhỏ bé.
Trang Lương Triết không hề lộ ra tình ý của mình, lặng lẽ làm bạn tốt ở bên cạnh cô ấy, nhìn rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhìn cô ấy yêu đương, nhìn cô ấy đột nhiên bị đá sau đó rơi vào vòng xoáy dư luận.
Anh ta cũng cực lực giải thích giúp Chiêm Anh, cô ấy căn bản không phải loại người như trong lời đồn đại, nhưng cũng không hề có hiệu quả.
Không chờ anh ta lấy hết can đảm tìm Chiêm Anh, muốn chân chính đứng ra bảo vệ cô ấy thì Chiêm Anh đã rời khỏi trường học, sau đó cũng không trở về nữa.
Lúc này, Trang Lương Triết mới phát hiện tình yêu của mình đối với cô ấy đã thâm nhập cốt tủy, cho dù không thể cùng cô ấy bên nhau, cũng không thể mặc kệ cô ấy.
Không nghĩ đến, chờ anh ta xin giảng viên nghỉ sau đó bắt xe đến nhà Chiêm Anh, tin tức anh ta nhận được lại là cô ấy bỏ nhà ra đi, chỉ trước hôm anh ta đến một ngày!
Lúc sau, Trang Lương Triết làm thủ tục tạm nghỉ học, bắt đầu không ngừng tìm kiếm Chiêm Anh.
Trong khoảng thời gian này, anh ta nhờ rất nhiều người bao gồm cha mẹ Chiêm Anh, bạn cùng phòng, bạn bè thậm chí tìm được một ít người quen của La Phát Huy, cuối cùng cũng đoán được đại khái trước đây Chiêm Anh đã gặp chuyện gì.
Chờ lúc Trang Lương Triết tìm được Chiêm Anh thì cô ấy đã ngã vào vực sâu.
Từ hít biến thành tiêm, dùng kim tiêm second-hand của người khác, khi lên cơn nghiện cái gì cũng nói được làm được, Chiêm Anh cảm thấy bản thân thật ghê tởm, rác rưởi, sau khi nhìn thấy Trang Lương Triết có chết cũng không chịu thừa nhận chính mình là Chiêm Anh mà anh ta từng quen, nói anh ta nhận nhầm người rồi.