Viên Lão:!!!
Mọi người trên núi Thái Sơ: O.O
Cố Sướng, hệ thống: ( ’ - ’ * )
Bình tĩnh lại, Viên Lão quay đầu chuẩn bị tìm người thường cùng sản vật của khoa học kỹ thuật kia, một người một thống không biết từ nơi nào “bắt cóc” được vài tên đệ tử núi Thái Sơ, chĩa họng súng về phía bọn họ.
“Lấy đạo của người trả lại cho người, tạm thời dùng an nguy của bọn họ đảm bảo an nguy của chính chúng tôi, núi Thái sơn không đến mức tức giận chứ?”
Cố Sướng bình tĩnh mà nói ra một phen lời nói, suýt nữa đem mọi người núi Thái Sơ giận đến mức muốn phun máu.
Viên Lão cũng không hề do dự, lần này đã không còn cơ hội hòa hoãn với Lâm Lạc Dao nữa rồi, đơn giản hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem tất cả mọi chuyện đều công khai! Đâu thèm để ý tính mạng của những người trong môn phái, ông ta đối đầu với khẩu pháo mạnh mẽ bắt lấy Cố Sướng cùng hệ thống!
Bộ phận tính toán của hệ thống hoạt động hết công suất! Với lực lượng hỏa lực như vậy chắc chắn đối phương cũng sẽ bị thương, còn có thể lại chắn trong chốc lát!
Viên Lão chịu một phát pháo, cho dù quần áo toàn thân đều trở nên rách nát, dơ bẩn, cả người cũng trở nên chật vật nhưng ông ta lại từng bước tới gần chuẩn bị tóm lấy cổ Cố Sướng!
Lúc này, mọi người lại không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía nơi xa.
Viên Lão cảm ứng được gì đó mà quay đầu đi, khóe mắt như muốn nứt ra mà nhìn Tàng Thư Các đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, bay lên!
Đây chính là thánh vật ngàn năm đời đời tương truyền của núi Thái Sơ, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Bên trái là người Lâm Lạc Dao mang đến, bên phải là thánh vật sơn môn, lần đầu tiên ông ta biết có trường hợp khó có thể lựa chọn như vậy, cuối cùng vẫn quyết định giải quyết chuyện Tàng Thư Các trước, để Chân Văn, Chân Võ lại phụ trách bắt lấy Cố Sướng cùng hệ thống!
“Ta là sơn chủ đời thứ bốn mươi tám của núi Thái Sơn, thái thượng trưởng lão đương nhiệm —— Viên Tử Chân, lấy danh nghĩa núi Thái Sơ xin Các Lão dừng bước!”
Ông ta bay đến giữa không trung, muốn hỏi rõ ràng vì sao Tàng Thư Các đột nhiên di chuyển, chẳng lẽ là cảm ứng được đại kiếp nạn buông xuống núi Thái Sơn sao!
Nghe được lời này, cuối cùng Tàng Thư Các cũng ra tiếng đáp lại ông ta: “Ta đã ở trên núi quá lâu, hiện tại cuối cùng cũng chờ được người mình muốn chờ, ta tính toán đổi một chỗ khác!”
Viên Tử Chân nghe được câu trả lời như thế không thể tin được là Các Linh tự mình có ý tưởng muốn rời khỏi núi Thái Sơ, vội vàng giữ lại: “Không thể!”
Nghe thấy người này ngăn trở mình, Tàng Thư Các chỉ cảm thấy kỳ quái: “Vì sao không thể, vốn dĩ ta không phải đồ vật của núi Thái Sơ các người. Lúc trước ở đây lâu như vậy là ý muốn của ta, chẳng lẽ hiện tại ta không muốn ở nữa còn không được sao?”
Viên Tử Chân nào biết được Tàng Thư Các thế nhưng không phải tạo vật của tổ sư núi Thái Sơ, nhưng nó đã ở núi Thái Sơ ngàn năm, vì sao —— vì sao bây giờ đột nhiên muốn chạy!
Người nó phải đợi là ai! Là ai muốn đoạt thánh vật của bọn họ!
Một cái tên đột nhiên hiện lên trong đầu Viên Tử Chân: Lâm Lạc Dao!
Như là cảm ứng được có người ở trong lòng gọi tên cô, cửa sổ tầng 4 của Tàng Thư Các bị mở ra, Lâm Lạc Dao thế nhưng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn bọn họ, trên mặt còn mang theo nghi vấn: “Còn chưa hết mười hai tiếng, các người đang làm cái gì vậy?”
Rất nhanh, cô liền hiểu ra mà nhìn về phía người núi Thái Sơ, nói ra câu nói làm bọn họ muốn hỏng mất: “Nhưng mà, cũng không sao. Bởi vì —— sau này nó muốn đi theo tôi.”
Viên Tử Chân đánh một chưởng hướng về phía cô, chưởng ẩn chứa 300 năm tu vi cuốn lên vô số cát đá, dưới cuồng phong gào thét núi Thái Sơ cũng trở nên trời đất u ám, Lâm Lạc Dao ngồi ở trên xe lăn ngẩng đầu lên, bay ra tới, cũng vươn tay!
Bàn tay nho nhỏ nháy mắt sinh ra một cái hư ảnh lớn vô cùng, che đậy toàn bộ đỉnh núi làm mặt trời vốn bị che lấp càng thêm mất đi ánh sáng, sau đó hai chưởng va chạm nhau!