“Chỉ tiêu hôm nay lại bị đề cao, cô đừng hại chúng tôi không hoàn thành công việc. Hơn nữa, lượng công việc của cô không lớn, có gì mà cần nghỉ ngơi.”
Người bên cạnh phụ trách thao tác lượng lớn tài khoản trên máy tính, đối chiếu danh sách mục tiêu gửi lời mời kết bạn, kẻ phụ trách gửi tin nhắn lừa đảo vừa gõ chữ bùm bùm vừa nói với giọng mỉa mau chế giễu cô gái kia.
Ban đầu tổ chức lừa đảo định lấy tiếng nói của Lâm Lạc Dao lúc phát trực tiếp ghép lại với nhau, nhưng kết quả lại cực kém.
Sau một phen chọn lựa, Tiểu Hương —— người bị họ hàng lừa vào tổ chức lừa đảo là người bắt chước giống Lâm Lạc Dao nhất trong tất cả các cô gái, Tiểu Hương lập tức bị điều đến vị trí chuyên môn phụ trách gửi tin nhắn giọng nói lừa sự tin tưởng của nhóm dê béo.
“Ngại tiền nhiều thì chia cho chúng tôi, có biết nghỉ ngơi một chút sẽ mất bao nhiêu tiền hay không, không muốn làm thì nói với lãnh đạo.”
Bị chế nhạo liên tiếp, Tiểu Hương ấm ức mà không dám trả lời lại, chỉ là yên lặng chảy nước mắt tiếp tục phối hợp “làm việc” với vài người khác.
Chị họ nói muốn giới thiệu cho cô ta đến công ty làm nhân viên văn phòng lại mang cô ta vào hố lửa, sau khi vào ổ lửa đảo Tiểu Hương chưa từng ra ngoài, ăn ở đều trong toà nhà, còn bị ép mỗi ngày làm việc trái với lương tâm lên mạng gạt tiền người khác.
Nếu chỉ tiêu không đạt tiêu chuẩn, nhẹ thì bị trừ tiền, bớt đồ ăn, nặng thì bị tay đấm chân đá, uy hiếp tính mạng.
Tiểu Hương cứ như vậy mà thành kẻ lừa đảo, nhưng mỗi lần nhìn thấy “mục tiêu” nào có điều kiện kinh tế không tốt, lại vẫn bị lừa đảo mà móc ra mấy trăm ngàn đồng tiền, mấy trăm ngàn vốn liếng, chột dạ đến cô ta không thể ngủ ngon.
Gần đây, cô ta phụ trách học tập cách nói chuyện của vị chủ kênh huyền học nào đó nghe nói là đã lâu chưa xuất hiện lại rất có danh tiếng ở trên mạng, có đôi khi cô ta hy vọng nếu chủ kênh kia có thần thánh như vậy thì hãy nhanh chóng bắt trọn cái hang ổ lừa đảo này đi!
Nhưng Tiểu Hương chỉ suy nghĩ vậy thôi, chị họ nói rằng xác suất bị bắt là rất nhỏ. Bởi vì họ làm chính là lừa đảo qua Internet, tài khoản và IP đều là giả dối, tài khoản ngân hàng cũng là mua đến, sẽ không có bất kì thông tin về thân phận thật sự của họ bị lộ ra, một khi tiền về sẽ lập tức chuyển đi ngay, sau đó lại đổi một tài khoản mới tiếp tục gạt người.
Người thì khó bắt, tiền càng không có khả năng tìm về được.
Bởi vì Tao Nhã Ngọc bị lừa một trăm năm mươi ngàn đồng tiền, nhà họ Nghiêm bạo phát trận khắc khẩu kịch liệt mà xưa nay chưa từng có, Nghiêm Vĩ không dám tin mà oán trách, chửi rủa Tao Nhã Ngọc, giọng điệu càng nặng, từ ngữ cũng càng ngày càng khó nghe!
“Bà đúng là đồ ngu, thiểu năng trí tuệ, không biết suy nghĩ sao! Người ta nói cái gì bà tin cái gì, vậy sao bà không đem toàn bộ tài sản đưa cho người ta đi!”
“Đúng là mắt bị mù mới cưới loại 250 (đồ ngốc) như bà, cực cực khổ khổ kiếm tiền cả đời để dành dưỡng già, kết quả trong chớp mắt đã bị bà đưa ra ngoài hết một trăm năm mươi ngàn! Có phải bà muốn cái nhà này chết hết hay không!”
Nghiêm Duệ Đạt khuyên ông ta bớt giận, nhưng Nghiêm Vĩ đang nổi nóng sao nghe lọt được lời con trai nói!
“Sau này, bà đừng hòng lấy được một cắc nào từ tôi. Tiền là bà đưa cho người ta, cũng tính lên đầu bà, tính toán cho rõ ràng!”
“Bà còn làm cái bộ mặt gì thế? Còn cảm thấy ấm ức hả, còn dám trưng ra cái bộ mặt đó liền cút ra ngoài cho tôi! Dù sao tôi đã sớm không sống nổi với bà từ lâu rồi!”
Nghe những lời chọc tim chọc phổi, tổn thương đến mức tận cùng của chồng đối với mình, Tao Nhã Ngọc vốn đã bị cảm xúc áy náy đè ép đến thở không nổi nay càng thấy tim mình như bị xẻo thành từng mảnh ném trên mặt đất tùy ý ông ta dẫm đạp.
Ánh mắt của chồng nhìn bà ta như thể nhìn kẻ có thâm thù đại hận, sự oán hận, căm thù trong đó khiến bà ta không thở nổi!
“Ba, đừng nói nữa!”
Nghiêm Duệ Đạt nghe ba càng nói càng khó nghe, trực tiếp chắn giữa ba mẹ mình, ngăn lại trận khắc khấu giữa hai người.
“Được! Tôi có ra ngoài nhặt rác, bán máu cũng nhất định trả lại cho ông một trăm năm mươi ngàn này! Nhà này, hiện tại tôi cút đi là được chứ gì!”