Rốt cuộc, chuyện hiếm lạ trong cả nước quá nhiều, người bên kia không quá sung túc, chỉ có thể tra từng cái, mọi người đều phải xếp hàng!
“Nếu hai người vẫn thích căn nhà này thì đừng xóa thông tin liên lạc của tôi, chờ chuyên gia đến xem qua tôi lại liên hệ với hai người?”
Giả Phi Bằng cứ cảm thấy đại sư mà người mua thứ tư mời đến hoặc là đại sư giả, hoặc là không đủ năng lực. Chỉ cần chính mình có thể tìm được đại sư có bản lĩnh thật sự, tóm lại có thể giải quyết!
Cũng không biết còn phải xếp hàng bao lâu nữa mới đến lượt mình!
“Chúng tôi mua.”
Giả Phi Bằng cười, lưu lại một đường sống cuối cùng liền chuẩn bị đưa hai người rời đi, đi hai bước về hướng xe rồi ngơ ngác quay đầu lại: “Cô…… Vừa mới nói cái gì?”
Lâm Lạc Dao nhìn anh ta, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà này chúng tôi muốn mua, anh không cần phải xếp hàng chờ đợi nữa.”
Giả Phi Bằng thiếu chút nữa ngất xĩu, không thể tin được chính mình lại một lần nữa bán đi “hung trạch” nổi tiếng gần xa?
Bảo anh ta không cần xếp hàng, chẳng lẽ cô cũng quen biết những nhân sĩ chuyên nghiệp kia sao, còn có thể chen hàng?
Cùng thời gian, trong bệnh viện Đỗ Lãng vừa được y tá xửa lý vết thương vừa la mắng y tá cố ý làm đau chính mình, Trịnh Dật Lệ cũng theo con trai quở trách nhân viên y tá động tay động chân, không hề có trách nhiệm trong công việc. Qua một đợt kiểm tra, Đỗ Lãng cũng không nghiêm trọng, chỉ là bụng sưng to, còn chảy ra tơ máu, nhìn rất khủng bố, cần phải bồi bổ một khoảng thời gian là được.
Trịnh Dật Lệ liền cảm thấy hối hận vì bản thân đã không nghe lời chị chồng nói mà tránh xa khu phố ăn vặt phía sau, giờ phút này cô ta hận không thể cho mấy kẻ lưu manh kia chết ngay lập tức!
Còn đổ oán khí lên đầu những người không ngăn cản bọn họ lại, cũng không đưa hai mẹ con cô ta về nhà chị chồng.
“Sớm biết như vậy thì mẹ đã không đưa con đến nhà bác con rồi, thật là xui tám đời mà!”
Trong lòng Đỗ Lãng cũng hận người đã đá mình, không oán hận bác giá mà là oán hận mẹ của chính mình: “Đều tại mẹ! Tất cả là lỗi của mẹ! Đều là tại mẹ muốn mang con lại đây, còn dẫn con qua đó mua đùi gà!”
“Lúc những người đó đá con, mẹ lại chậm chạp chạy ở phía sau!”
“Tại sao bọn họ không đá mẹ chứ!”
Nghe được lời nói không có lương tâm của con trai, có thể nói là sói mắt trắng, Trịnh Dật Lệ còn không hề cảm thấy có vấn đề gì, đúng là cô ta tình nguyện để những người đó đá chính mình!
Cậu bé liền hùng hùng hổ hổ cả một đường, cho dù bị thương cũng không khiến nó gián đoạn “âm thanh” được, chỉ là âm lượng càng ngày càng nhỏ, sức lực không đủ.
Chờ đến khi gần đến dưới lầu nhà Đỗ Cần, không biết từ đâu nhảy ra một con cún đi lạc, vẫy đuôi với bọn họ dường như muốn xin chút đồ ăn. Thấy cún con bé nhỏ chẳng xinh lại chẳng sợ người ta, trong đôi mắt Đỗ Lãng hiện lên ác ý.
Đỗ Lãng tấm tắc vài tiếng với cún con, đợi đến khi cún con vui vẻ phấn chấn chạy về phía nó, nó lại mạnh mẽ dùng chân đạp vài cái, trùng hợp động đến vết thương ở bụng khiến nó đau đớn mà hừ hừ vài tiếng!
“Ngao ——”
Cún con còn bị đá đi xa hơn cả Đỗ Lãng lúc trước, trên mặt đất giật giật vài cái không thể đi được, giống như bị dọa sợ đến mức muốn tiểu ra tới, Đỗ Lãng xem đến liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cảm giác đau đớn trên người dường như cũng bị chuyển dời!
Trùng hợp đám người A Lương đi ra từ nhà anh em, thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó. Nghe thấy một trận kêu thảm thiết của cún con, khiến bọn họ không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy được bóng dáng một lớn một nhỏ quen thuộc ở xa xa.
Bọn họ không nói gì, mà là ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, sau đó đi về phía hai mẹ con kia.