Theo lý hiện giờ đã là người mạnh nhất, Lâm Lạc Dao không hề báo trước nôn ra máu tươi, thân thể cũng trở nên lung lay sắp đổ, đã xảy ra chuyện gì!
Đám người Cố Sướng vội vàng tiến lên xem xét tình huống của cô.
Cô vẫy tay ý bảo bọn họ chính mình không sao, nhưng biểu tình ngưng trọng hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt cô lại nói rõ chuyện này không đơn giản như vậy.
Cũng không biết lát nữa sẽ phát sinh cái gì trong lòng Cố Sướng và Tiểu Viên trầm xuống, mơ hồ sinh ra dự cảm không tốt. Tựa hồ, sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra!
Từ khi tới nơi này, vận mệnh liền cùng mảnh đất này dần dần liên hệ cùng một chỗ, dây dưa ra nhân quả nên Lâm Lạc Dao mới bỗng nhiên dự cảm được một hồi kiếp nạn thật lớn sắp giáng xuống.
Cô nhìn thấy khắp nơi bị san thành bình địa phế tích cùng chôn dấu trong đó làm người ta hít thở không thông thi thể, cô nghe thấy vô số người kêu khóc thành một mảnh, phát ra thanh âm bi thương nhất của cuộc đời.
Cùng lúc đó, cô càng cảm nhận được cảm tình của mọi người trong tương lai, trăm triệu người đồng thời dâng lên khủng hoảng, bi thương, cô độc, tuyệt vọng như là vô cùng vô tận biển sâu hoàn toàn đem cô nhấn chìm.
Không có nước, không có thức ăn, không có ánh sáng, cơ thể bắt đầu từ cơn đau dữ dội đến mất ý thức từ từ.
Càng ngày càng suy yếu, muốn liếm đôi môi khô khốc lại phát hiện không mở miệng ra được, bởi vì chất nhầy sền sệt trong miệng thiếu nước trước nay chưa từng có đem cổ họng cùng môi hoàn toàn dính liền.
Mạch máu, nội tạng bị đè ép thời gian dài dẫn đến cảm giác buồn ngủ, chung quanh thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe nhịp tim của mình, từng chút từng chút dài dằng dặc như vậy. Sau đó, cảm thụ được sinh mệnh lực chậm rãi từ trong thân thể mình trôi qua đi ra ngoài, ý thức càng ngày càng mơ hồ, ý niệm muốn sống sót cũng trở nên càng ngày càng nhạt.
Lâm Lạc Dao đã trải qua rất nhiều chuyện, trong đủ loại dục vọng và tình cảm phức tạp của mọi người, sống hay chết không thể nghi ngờ là mệnh đề có thể kích thích tất cả cảm xúc nhất.
Tai nạn như vậy, không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Nhưng khác với lần trước, khi đó Lâm Lạc Dao có được chính là do đất trời biến ảo, lại trải qua nhiều lần rèn luyện thân thể cường hãn, còn chưa phát hiện thân thế của mình, cùng một đám người tu, yêu tu, quỷ tu cùng nhau nghĩ cách cứu viện.
Mà hôm nay, chỉ cần cô nói ra chữ liên quan cảnh cáo mọi người, thân thể yếu ớt sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.
Đi tới thế giới này, ngay từ đầu mất đi tuyệt đại bộ phận lực lượng, càng về sau bị Thiên Đạo bài xích, hôm nay Lâm Lạc Dao lại một lần nữa gặp phải khốn cảnh bị gông cùm xiềng xích.
Nhưng gần như không suy nghĩ nhiều, Lâm Lạc Dao vẫn mở miệng, bảo Cố Sướng thay cô liên lạc với phía chính phủ.
Cố Sướng cau mày thật chặt, nghe theo an bài của cô liên lạc với cục quản lý sự vụ huyền học.
Trong nháy mắt nhận điện thoại, Lâm Lạc Dao trực tiếp mở miệng: "Bốn giờ sau, xung quanh tỉnh Tấn tỉnh và thành phố Khúc Minh sẽ phát sinh một trận động đất rất lớn.”
Ngay khi Hồ Chí Vĩ đột nhiên đứng lên, đông thời ghế dựa bị lật đổ tạo thành tiếng vang, thân thể Lâm Lạc Dao cũng lặng lẽ phát ra âm thanh vỡ nát.
Thanh âm kia ngay từ đầu còn nhỏ không thể nghe thấy, nhưng rất nhanh liền làm cho trong lòng người nghe sợ hãi.
“Răng rắc, răng rắc.”
Cố Sướng nhìn thấy làn da của cô bắt đầu xuất hiện từng cái vết nứt, sau đó từng chút từng chút từ sâu trong thân thể hoàn toàn nứt ra, trong thời gian ngắn ngủi vài giây tan thành mảnh nhỏ, lại một lần nữa trong cuộc đời này cảm nhận được gan mật đều nứt, đầu óc trống rỗng là loại tư vị gì!
Cô! Cô sẽ chết như vậy sao!
Tiểu Viên cùng hệ thống cảm giác được liên hệ giữa bọn họ cùng Lâm Lạc Dao vào giờ khắc này xuất hiện gián đoạn, thậm chí cũng không kịp làm ra phản ứng, nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt chỉ cảm thấy long trời lở đất, hết thảy đều xong rồi!