Nhưng cô ta liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp có hơn 300.000 người đang xem, sau đó nghe lớp trưởng kể chủ kênh này ghê gớm như thế nào, việc của Ứng Tâm Viễn mấy hôm trước cũng là do cô tính ra được.
Trùng hợp Mai Huệ là người dân của thôn bên cạnh thôn Bình An nhưng vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Tuy nhiên, cô ta có nghe nói những cặp vợ chồng không có con sẽ nhận con của người khác về nuôi. Ở nông thôn, người dân rất coi trọng việc nối dõi tông đường, nhiều người cho rằng chỉ cần có đứa con đầu lòng thì những đứa con sau sẽ không chết sớm.
Mai Huệ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài ký túc xá, không khỏi rùng mình, chẳng lẽ là người ở thôn bên cạnh mà cô ta từng gặp hoặc thậm chí quen biết thật sự mua con của người khác?
Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay vẫn ngắn như thường lệ, Lâm Lạc Dao yêu cầu hệ thống liên hệ với các cơ quan công an ở thủ đô, thành phố Lộc Định và thành phố Nguyên Táo cho cô, đồng thời gửi trực tiếp cho họ địa chỉ cụ thể hiện tại của cậu bé và tình trạng "cha mẹ nuôi" của cậu."
Hiện tại, cô đang được chuyển đến bệnh viện khác.
“Kế tiếp phí sinh hoạt cùng viện phí của tôi sẽ tạm thời dùng thẻ này để thanh toán.”
Lâm Lạc Dao giao ra thẻ ngân hàng mà Hầu phu nhân đưa cho cô, được vệ sĩ đỡ nằm trên giường bệnh đưa đến bệnh viện cao cấp mà nhà họ Trương mới liên hệ cho cô.
Trương phu nhân quan tâm mà nhìn đại sư “được hộ tống”: “Bệnh viện mới mà chúng ta sắp đến có môi trường rất tốt, bác sĩ giỏi và an ninh hàng đầu. Dù ngài có yêu cầu gì cũng sẽ có chuyên gia tận tâm giúp ngài giải quyết, cũng sẽ không ai tùy ý quấy rầy ngài, ngài thấy vừa lòng chứ?”
Lâm Lạc Dao nghe được lời này, có chút hài lòng chớp chớp mắt.
Cô cũng không phải là người bắt bẻ.
Nói xong, cô khép lại đôi mắt, dường như quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ. Trên thực tế, cô đang nói chuyện với Tiểu Viên thông qua khế ước.
“Tôi đã cắt đứt quan hệ của thân thể này với người nhà họ Lâm, cô còn đau lòng không?”
"Sau khi người thường chết đi, linh hồn không thể tồn tại quá lâu. Cái gọi là luân hồi khác với những gì mọi người tưởng tượng cô có thể hiểu rằng hầu hết mọi người thực chất không thể thành quỷ được, chỉ có linh hồn mơ hồ tách ra khỏi cơ thể rồi dần dần tan biến, trở thành một phần của thế giới này."
“Sau đó, thế giới tiếp tục sinh ra sinh mệnh mới. Linh hồn tiêu tan có thể giúp sinh ra những mảng hoa cỏ, hoặc bám vào trên người động vật nhỏ, hoặc có thể lại lần nữa làm người, cô vẫn là cô lại không phải cô."
Lâm Lạc Dao nghiêm túc giải thích với Lâm Lạc Dao, cô đại khái đã quen thuộc với thế giới này, cũng có biện pháp có thể tạm thời giải quyết khốn cảnh trước mắt, đã đến lúc nói chuyện với Tiểu Viên.
“Cô có thể hiểu là khi cô có chấp niệm quá lớn thì sẽ tạo thành chiếc neo giúp em lưu tại thế giới này mà không dễ dàng tan biến.”
Giọng nói của đại lão vang lên trong sâu thẳm tâm hồn thông qua khế ước nhẹ nhàng du dương như tiếng sóng vỗ hay tiếng gió rừng xào xạc, khiến người ta bất giác mà cảm thấy bình tĩnh, vững vàng.
“Sở dĩ cùng cô kí khế ước chính là không muốn cô mơ mơ màng màng mà tan biến, khiến cô có được một chút thời gian để suy xét tương lai. Khẩu quyết và phương pháp tu luyện mà tôi dạy cô có thể giúp cô cô đọng linh hồn của bản thân, dù cho không có khế ước cũng sẽ không dễ dàng tiêu vong.”
Tiểu Viên nghe cô ôn hòa liệt kê những lựa chọn mà cô ấy có thể chọn ra, nói cho cô ấy có thể lựa chọn làm một con quỷ trở lại bên cạnh người nhà họ Lâm; có thể chuyên tâm tu luyện nếm thử ngưng kết ra thân thể; còn có thể dạo một vòng quan sát trước rồi quyết định……
Thanh âm ôn nhu, cường đại dễ nghe siêu việt người thường như mở ra cho Tiểu Viên một cánh cửa đến thế giới mới.
Nhưng mà nhiều lựa chọn như vậy làm trong ánh mắt của Tiểu Viên lóe lên vẻ khao khát, cô ấy lại lập tức mê mang đồng thời mang theo khiếp sợ hỏi: “Ngài…… Ngài là muốn cho tôi rời đi sao?”