Trước khi đến Hồ Chí Vĩ cũng có xem qua thông tin của nền tảng Thiên Cơ, biết vị Cố tổng này có lý lịch kinh người. Lại không nghĩ rằng hiện giờ kỹ thuật internet phát triển nhanh chóng, vị này lại tuân thủ luật pháp như vậy, quả thực có thể gọi là…… Doanh nhân mẫu mực?
Trước bàn hội nghị, Cố Sướng ngồi ngay ngắn.
Mặt mày thâm thúy, gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng sạch sẽ, môi mỏng nhẹ nhấp trông anh không giống như chủ tịch công ty quyền lực, cũng không giống vị công nhân kỹ thuật cấp cao, ngược lại giống như nam minh tinh trên mạng được các cô gái yêu thích.
So với diện mạo, khí thế trên người vị Cố tổng này lại càng nổi bật hơn.
Hồ Chí Vĩ tinh tế phát hiện ra từ khi người này bước vào phòng họp, bất luận là nhân viên đã ở đây trước đó hay là cấp dưới đi theo anh tiến vào đều lộ ra biểu tình cùng tư thế vô cùng đặc biệt. Trạng thái đó như là khẩn trương khi đối mặt uy nghiêm của cấp trên đồng thời lại bởi vì nội tâm thần phục cùng tin cậy mà có vẻ nhẹ nhàng hơn so với đối mặt với người ngoài.
“Mặc dù bản thân tôi không có năng lực gì đặc biệt, nhưng Thiên Cơ sẽ không áp dụng bất kì hành động nào khi không có bằng chứng tuyệt đối chứng minh cô ấy giả dối.”
“Chúng tôi tôn trọng tất cả khả năng.”
Cố Sướng một tay chống mặt bàn, không có dư thừa biểu tình, tự nhiên biểu lộ ra sự cường thế.
Đối mặt câu trả lời như vậy, Hồ Chí Vĩ đập mạnh xuống bàn, sau đó đột nhiên đứng dậy lấy một loại từ trên cao nhìn xuống góc độ hạ giọng trịnh trọng cảnh báo.
"Duy trì ổn định xã hội là trách nhiệm của chúng tôi. Trước khi có đủ bằng chứng chứng minh rằng cô ấy có khả năng đặc biệt và sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho công chúng, Thiên Cơ có nghĩa vụ hợp tác để đảm bảo an toàn công cộng mà tạm dừng phát sóng trực tiếp và tăng cường kiểm soát!"
Cố Sướng ngồi vững vàng ở trên ghế, luật sư bên cạnh không chút hoang mang hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Đội trưởng Hồ có lệnh thi hành án sao?”
Hồ Chí Vĩ nghe được lời này đôi mắt giật giật, lại chậm rãi ngồi xuống. Vẻ mặt nghiêm túc có chút dọa người lúc nãy ngay lập tức biến mất, nhìn không ra một chút xấu hổ.
“Cho nên, chỉ là tạm thời thôi. Cũng để cho các người liên hệ với cô ấy trước để bàn bạc, đề phòng vạn nhất.”
Vừa nói, đội trưởng Hồ vừa liếc nhìn di động dưới bàn làm việc. Sau khi thấy Cục Công An thành phố Nguyên Táo đã bắt được người mua bán trẻ em, đồng thời đang điều tra, theo dõi chặt chẽ manh mối dựa trên manh mối email gửi tới và lời thú nhận do người mua hiện tại cung cấp, ông ta nhanh chóng ấn tắt màn hình điện thoại xuống.
Lúc này, cấp dưới Vương Đồng đi cùng cũng thu được tin tức mấy ngày trước Lâm Lạc Dao đã nhập viện.
“Các người có thử liên lạc trực tiếp với cô ấy chưa?”
Vương Đồng còn chưa kịp báo tin cho đội trưởng Hồ, thì Cố Sướng đã chỉ thị thư ký mang notebook đến cho mình, nhanh chóng quả quyết hỏi ra biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất.
“Di động của cô ấy luôn tắt máy, chúng tôi thử gửi tin nhắn tới các tài khoản xã hội của cô ấy nhưng cũng không nhận được phản hồi.”
“Hôm nay, đồng nghiệp của chúng tôi đã liên hệ với cha mẹ cô ấy, nhưng cũng không thể nói chuyện trực tiếp với cô ấy.”
Hồ Chí Vĩ dùng khoé mắt nhìn thấy đồng chí cảnh sát nhỏ phía sau đang dùng ánh mắt ý bảo mau chạy lấy người, trước mắt tiếp tục lưu lại nơi này cũng không có thu hoạch được gì liền quyết định dẫn người rút lui, tiếp theo đi đến thẳng nhà họ Lâm.
Hiện tại, Lâm Lạc Dao này không tìm không được!
“Các người gửi email cho cô ấy chưa?”
Cố Sướng xoay màn hình notebook qua, đem giao diện email hiện ra ở trước mặt mọi người.