“Đại sư mới vừa rồi còn nghỉ ngơi, có yêu cầu gì có thể trước tiên chuẩn bị, không cần trì hoãn quá lâu.”
Sức khỏe đại sư không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn!
Giọng điệu giống như giọng trợ lý hay nhân viên khiến người nghe càng thêm không thể tin được, không giống bệnh viện công, hành lang cực kỳ yên tĩnh, Vương Đồng đi theo đội trưởng Hồ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cuối cùng cũng gặp được người rồi.
Này —— thế nhưng chính là Lâm Lạc Dao!?
Khu phòng rộng rãi và sang trọng chứa đầy các loại thiết bị y tế tinh xảo, nhưng trong phòng bệnh lạnh như băng lại trang trí thêm một số phụ kiện, dụng cụ sạch sẽ, tiện nghi khiến bầu không khí bớt áp lực cùng u ám.
Một cô gái trẻ tóc đen đang ngồi trên giường bệnh quay lưng về phía họ, lúc mấy người vào cửa liền lập tức quay đầu lại.
Vương Đồng nhẹ nhàng ngừng thở, tuy rằng gặp qua ảnh thẻ căn cước của Lâm Lạc Dao ở tuổi 18, đại khái cũng hình dung được ngoại hình của cô, nhưng nghĩ đến hiện giờ Lâm Lạc Dao phát sóng trực tiếp đều cố ý tắt video, hơn nữa do một ít ngôn luận bên ngoài khiến Vương Đồng khó tránh khỏi có chút ý tưởng lúc trước khi vào phòng bệnh, cho nên bây giờ nhận được cú sốc lớn hơn rất nhiều lần so với dự kiến.
Mi như lông vũ, da như tuyết trắng, eo như lụa là, răng như bạch ngọc —— bộ dạng này chính là đại mỹ nữ xé sách cổ bước ra a!
Trong lúc hoảng hốt, Vương Đồng cảm thấy toàn thân đối phương như đang tỏa sáng, nhìn kỹ mới phát hiện có chùm sáng từ cửa sổ chiếu lên người cô, phân tán thành một vầng sáng màu vàng bồng bềnh tựa mây, tựa sương quanh thân cô.
Khung cảnh trong phòng bệnh lúc này tràn ngập cảm giác thiêng liêng và yên tĩnh, giống như một bức tranh tường được treo trong dịp lễ tôn giáo.
Trong phòng bệnh, cảnh tượng này tràn ngập thần thánh, cảm giác yên tĩnh, như là có thể treo lên bức tranh ở các tôn giáo.
Bầu không khí độc đáo và khí chất bí ẩn của cô gái khiến mọi người vô thức xem nhẹ vẻ ngoài của cô.
So với người trẻ tuổi, Hồ Chí Vĩ lập tức tiếp thu được nhiều tin tức hơn. Dường như Lâm Lạc Dao bệnh cũng không nhẹ. Dụng cụ y tế nhiều như vậy hơn nữa khuôn mặt của cô cũng không có chút máu ——
“Cố tổng, chúng ta lại gặp nhau.”
Lâm Lạc Dao chậm rãi mở miệng, Cố Sướng vừa nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt hơi lóe, nhanh chóng chào hỏi rồi báo cho cô mục đích hôm nay của mình tới đây.
“Vị này chính là đội trưởng đội điều tra cơ động của Cục Công An Thủ Đô cảnh sát Hồ Chí Vĩ, bọn họ hy vọng cô có thể tạm dừng phát sóng trực tiếp.”
Tới đây, Hồ Chí Vĩ và Vương Đồng đều nhịn không được đồng loạt trợn mắt nhìn về phía vừa bắt đầu liền kết thúc chủ đề Cố Sướng.
Sau đó, đội trưởng Hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cụ thể tình huống chúng tôi sẽ cùng Lâm tiểu thư bàn bạc. Kế tiếp không tiện để Cố tổng nghe, mời ngài đi ra ngoài một lát.”
Sau khi Cố Sướng đi ra ngoài, Hồ Chí Vĩ không còn phẫn nộ như vừa rồi. Ông ta đứng trong phòng bệnh lại lần nữa đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt này, khí chất thoát tục, thần sắc không hề trốn tránh, khẩn trương, thân thể cũng hoàn toàn thả lỏng, bỗng nhiên ông ta kính chào cô.
“Chúng tôi vừa nhận được tin từ Cục Công An thành phố Nguyên Táo, Ngũ Triết Triết đã được tìm thấy rồi, cảm ơn cô.”
Hồ Chí Vĩ đặt bàn tay mạnh mẽ hữu lực lên trán, kính chào một cách chuẩn mực, nhìn không ra cảm xúc lúc nãy.
Ông ta là người căm ghét cái ác đến tận xương tủy, hận nhất những tên tội phạm đánh mất nhân tính, càng là vô cùng thống hận bọn buôn bán người, mặc kệ cô gái trước mắt biết được tin tức từ đâu, cũng không thể phủ nhận công lao của cô.
Sau đó, ông ta thản nhiên mà đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng theo chức trách, chúng tôi cần xác nhận hai vấn đề.”