“Khai hết tất cả rồi sao!”
“Thật sự khai hết rồi! Tôi khai hết rồi! Tôi chỉ là nhất thời đầu óc bị choáng váng mà tin vào lời người khác. Nhà người khác đều có con cái rồi, nhưng bụng vợ tôi lại không biết cố gắng, chỉ có thể tiêu tiền mua từ người khác, nhưng chúng tôi thật sự không có bắt cóc ai cả!”
Hoàng Ngọc Sơn bị còng tay, ngồi trên ghế đối diện với cảnh sát, khóc lóc thảm thiết, chỉ mới qua một ngày mà trên mặt anh ta râu đã mọc lởm chởm, đôi mắt thâm quầng rõ ràng.
“Chúng tôi nuôi ăn nó uống tốt —— đứa bé kia.”
Anh ta còn muốn ngụy biện, đối diện ánh mắt lạnh băng của cảnh sát lại nhanh chóng sửa miệng không dám xưng đứa bé kia là con trai của mình.
“Người ta cần các người chăm sóc sao! Thằng bé có gia đình của nó, không cần đồ ăn thức uống của các người.”
Thấy người đàn ông vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình, cảnh sát ghi chép không khỏi đặt bút xuống, đập mạnh xuống bàn và tức giận nói.
“Đừng tưởng rằng không phải các người bắt cóc thì không sao! Không mua bán nhi đồng thì sẽ không có tội ác, chính bởi những người như các người mới có nhiều kẻ buôn người liều lĩnh! Mua bán trẻ em là hành vi phạm tội được viết rõ ràng trong luật hình sự nước ta, chờ ngồi tù đi!”
Nghe cảnh sát tức giận bảo anh ta chờ ngồi tù đi, Hoàng Ngọc Sơn liền có chút không thể tin được. Người bán nói có chuyện gì đều là có người gánh, vợ chồng bọn họ chỉ cần nhận lấy đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa làm con nuôi, sẽ không có việc gì.
Huống hồ, người không có con cái muốn có con thì có gì sai?
Nếu người đó không thể sinh con thì cũng sẽ tìm cách này!
Lại lười nói chuyện với hạng người ngu ngốc độc ác này, cảnh sát xác nhận hai lần tra hỏi đều nhận được lời khai thống nhất, khẩu cung người nhà kết hợp với của người dân trong thôn cùng đứa trẻ bị bắt cóc cơ bản cũng đã xâu chuỗi được toàn bộ câu chuyện.
Đôi vợ chồng này kết hôn nhiều năm vẫn luôn không có con, từ hai năm trước bọn họ liền tính toán nhận nuôi một đứa con. Theo lời người đồng hương làm việc bên ngoài giới thiệu, tiêu hết tiền tiết kiệm cả năm của gia đình khoảng 40.000 nhân dân tệ mua một bé trai.
Nhưng Ngô Triết Triết đã năm tuổi, đã sớm nhận thức được khái niệm về mẹ, gia đình nên sau khi bị bán vào nhà họ Hoàng cậu bé cũng không chịu sửa miệng. Người nhà họ Hoàng đánh cậu bé bao nhiêu lần, bỏ đói bao nhiêu bữa mới miễn cưỡng khiến cậu bé ngoan ngoãn nghe lời một ít, ít khóc lóc la lối.
Nhiều lần Hoàng Ngọc Sơn cảm thấy hối hận, phàn nàn với người nhà nói nên mua đứa bé tuổi nhỏ hơn một chút. Nhưng là bé trai càng nhỏ tuổi thì giá càng cao, bọn họ tiếc tiền nên chỉ có thể chờ từ từ để đứa bé quên đi.
Nào ngờ, chưa kịp chờ cậu bé nhận mình làm cha mẹ, giúp nhà họ Hoàng nối dõi tông đường lại chờ đến cảnh sát ập đến.
Cùng với —— Bản án tù có thời hạn chờ đợi bọn họ.
Vụ án buôn người không dễ phá án. Kẻ phạm tội phần lớn là gây án tập thể, biết được bản thân phạm phải là trọng tội, là việc làm độc ác, tàn nhẫn nên đặc biệt chú ý và che giấu chứng cứ, sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính cùng tung tích của mình.
Rất nhiều băng nhóm buôn người đều là gây án len lỏi, xuyên tỉnh, đặc biệt thích ra tay ở vùng sâu vùng xa, thành công liền lập tức bán đi nơi khác. Điều này càng làm tăng khó khăn cho việc phá án.
Quả nhiên, nhà họ Hoàng biết rất ít tin tức của người bán. Đồng hương làm trung gian giới thiệu bọn họ tìm đến bên người bán cũng ra ngoài làm việc, không có ở trong thôn. Cục công an thành phố Nguyên Táo chỉ có thể liên hệ với công an địa phương nơi anh ta làm việc để tiến hành bắt giữ.
“40.000 nhân dân tệ còn không nhiều bằng tiền người thân bỏ ra để tìm cậu bé một năm qua.”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát Vương thở dài. Nghề này vốn dĩ phải đối mặt với mặt tối nhất của xã hội nhưng bọn họ vẫn không khỏi hết lần này đến lần khác bàng hoàng trước sự tham lam và tàn ác của một số người nào đó.
“Hai mẹ con này thật may mắn, cách xa như vậy mà có thể trong vòng một năm tìm được.”
Nghe thấy ông vương cảm thán, người cảnh sát trẻ Lỗ Kỳ ở một bên nhịn không được lặng lẽ dùng di động đăng nhập vào app Thiên Cơ, nhìn phòng phát sóng trực tiếp nào đó cũng đi theo cảm thán.
“Đúng vậy, thật thần kỳ!”
Chủ nghĩa duy vật tin tưởng hai mươi mấy năm lại tan vỡ trong hai ngày.