Thậm chí cười hề hề như kẻ điên mà hỏi cảnh sát có phải là người chết nói cho các người biết đúng không, là oan hồn nói cho các người sao!
Rồi sau đó, khi “A Long” khai báo liền lâm vào hồi ức lúc ấy có một đứa trẻ bị bệnh chết, bạn gái cũng là thành viên trong tổ chức sai anh ta tìm ngọn núi hẻo lánh chôn cất, nhưng anh ta lười nên trói đứa trẻ ấy vào tảng đá lớn rồi ném xuống sông gần đó.
Chuyện này là một mình anh ta xử lí, lúc trở lại anh ta cũng chưa từng nói với ai.
Nhưng hôm nay, cảnh sát kể ra rành mạch việc thả xác năm đó. Hơn nữa một số việc khác theo lí đã qua 20 năm thì không nên rõ ràng minh bạch như vậy, giờ lại từng việc một bị vạch trần, bọn họ biết giờ đây nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cao Phi Trì xem đến đây nhịn không đươc nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh. Video của họ không được quay bằng máy quay chuyên nghiệp, không được xử lí hậu kì, thiết kế màn ảnh, biểu diễn giống như phim điện ảnh trên TV mà nó lại chân thật thô ráp.
Thậm chí, video thẩm vấn như vậy ngày thường họ xem không ít nhưng chưa lần nào giống lần này quá —— kỳ lạ.
Nghi phạm xảo trá, âm hiểm ẩn núp nhiều năm, những tội ác nhấn chìm trong quá khứ lại trong một ngày nổi lên mặt nước.
Như là có một sự tồn tại thần bí đáng sợ nào đó luôn theo dõi mọi cử chỉ hành động của bọn chúng, đợi đến lúc bọn họ cho rằng đời này đã thoát được tội lại từng chút một vạch trần bọn chúng dưới ánh sáng mặt trời.
Dưới màn hình theo dõi gương mặt ba người hoảng sợ, đồng tử giãn ra, thân thể run rẩy, lặp lại hỏi cảnh sát tại sao lại biết những chuyện đó.
Làm cho người cảnh sát ghi chép chỉ đành phải từng bước một hỏi một đống vấn đề, đến khi nghi phạm chịu không nổi khai báo toàn bộ từng vụ từng vụ rõ ràng.
Cảnh sát ở đây đều là những người tài giỏi, không ai hỏi những manh mối, tin tức đó ở đâu ra. Là tìm được nhân chứng mấu chốt hay là chứng cứ tích lũy mấy năm nay bây giờ mới đưa ra.
Bọn họ đều nhìn ra điều bất thường trong đó, nhưng chưa hỏi cái gì.
Biết được càng nhiều nội tình Cao Phi Trì nghĩ: Anh ta đại khái đoán được tại sao cấp trên mệnh lệnh cho bọn họ phá án trong thời gian ba ngày.
Là do người kia nói ba ngày sao?
Thật là vừa vô nghĩa lại thái quá.
Đến khi chị Bành khai ra ả lúc ấy thông qua Hắc đại ca làm quen không ít người, có người làm buôn bán, còn có người có thân phận nào đó không tiện tiết lộ. Cao Phi Trì nhanh chóng ấn nút tạm dừng, nhắc nhở mấy người đang thất thần phía duới: "Bắt đầu từ chỗ này, trọng điểm chú ý.”
Tay của cấp dưới run lên, nghiêm túc cầm bút ghi chép. Mạnh mối đều dâng đến miệng bọn họ, không thành công phá án cũng quá kỳ cục!
Một bên khác, ở trấn nhỏ hẻo lánh của thành phố Nguyên Táo. Hầu phu nhân nhìn địa chỉ trong tay băng qua con hẻm, bà ta nhìn thấy một căn nhà trệt thấp bé, thoạt nhìn cũ kỹ nhiều chỗ sơn trên tường bị tróc ra mang theo các vết bụi bẩn của thời gian.
Bà ta đứng ở chỗ cách hẻm nhỏ không xa nhưng lại không dám đi vào, bởi vì bà ta biết ai ở trong căn nhà này, trong lòng lại nhớ lại một ít chuyện cũ tưởng chừng đã phai nhạt nhưng khi nhớ đến tim bà ta lại đau như cắt.
Người nọ là Vương Phân, hiện giờ hẳn là đã 50 tuổi. Lần đầu tiên Hầu phu nhân nhìn thấy Vương Phân là 20 năm trước, nghe người giới thiệu bà ấy là người cần mẫn, sạch sẽ đặc biệt là sẽ chăm sóc em bé. Chồng bà ta không có ý kiến, bà ta cũng thấy bà ấy thành thật đáng tin cậy. Thế là Vương Phân liền trở thành bảo mẫu của gia đình họ, hỗ trợ chăm sóc lúc đó đang mang thai Hầu phu nhân.
Khi đó Hầu phu nhân còn rất trẻ. Thân thể bà ta lại không tốt, kết hôn nhiều năm rồi mới có bầu đứa bé đầu tiên, cả gia đình bao gồm cả bà ta đều phá lệ coi trọng sinh mệnh bé nhỏ chưa chào đời này, cha bà ta đặc biệt phái bảo mẫu có kinh nghiệm trong nhà qua chăm sóc bà ta.
Vị bảo mẫu kia lúc trước là người chăm sóc Hầu phu nhân, quan hệ rất tốt với gia đình bọn họ.