Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1617



“Không có đâu, chuyện không có.” Dương Lâm càng xấu hổ hơn.
Đôi mắt to của Thẩm Hà cứ xoay tròn, cười hihi nói: “Dì Lâm, người đừng có mà nói dối, con tuy rằng là trẻ con, nhưng con có thể nhìn ra người lớn có phải nói dối con không.”
Dương Lâm liền rất gượng, không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Thất giờ cũng đi qua, nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà không được vô lễ như vậy.”
Thẩm Hà le lưỡi với Dương Lâm: “Dì Lâm không giận con đó chứ, xin lỗi ạ?”
“Không có.” Dương Lâm xấu hổ mà gật đầu nói.
“Được rồi, Tiểu Hà, cùng Tiểu Duệ đi chơi với nhau đi, mẹ có chuyện nói với người ta.” Thẩm Thất nói với Thẩm Hà.
“Được thôi.” Thẩm Hà mới buông tay Dương Lâm ra, bụp bụp bụp mà chạy sang, kéo Thẩm Duệ đi bám lấy Trình Thiên Cát chơi game điện thoại.
Trình Thiên Cát cũng chấp nhận cùng hai đưa trẻ chơi game điện thoại, để Thẩm Thất nói chuyện đàng hoàng với Dương Lâm.
Thẩm Thất nói với Dương Lâm: “Ngại quá, con của chị nghịch ngợm chút.”
Dương Lâm vội lắc đầu: “Không sao ạ! Rất dễ thương.”
“Đi nào, chúng ta đi bên đó ngồi nào.” Thẩm Thất nói với Dương Lâm: “Nếm thử xem nước trà nhà chị như thế nào.”
Dương Lâm có chút không tự nhiên mà đi theo sau Thẩm Thất.
Dương Lâm lén nhìn bóng lưng Thẩm Thất, rõ ràng thân hình mỏng manh thế kia, lại ẩn giấu nghị lực khiến người ta khâm phục, nói ra thì cô ấy đúng thật là thần tượng của Dương Lâm.
Dương Lâm trước giờ chưa từng nghĩ qua, cô ấy có một ngày được gặp thần tượng của mình, còn ở trong hoàn cảnh và điều kiện như thế này.

Tất cả cứ như mơ vậy.
Thẩm Thất mời Dương Lâm ngồi trước bàn gỗ gốc cây điêu khắc, liền có người đưa trà và điểm tâm lên.
Thẩm Thất nhìn dáng vẻ căng thảng của Dương Lâm, liền bật cười nói: “Chị bây giờ trở nên đáng sợ vậy sao?”
Thẩm Lục liền trả lời: “Không phải không phải, không có không có.”
Thẩm Thất liền bật cười ra tiếng: “Thế sao em lại căng thẳng như thế?”
“Em là vì...!trước giờ chưa gặp qua thần tượng mình bao giờ, đặc biệt trong khoảng cách gần như thế.

Thực ra, em rất thích chị.

Khi em còn rất nhỏ đã nghe câu truyện của chị, người khác đều nói chị may mắn mà thôi, gả vào hào môn, nhưng người khác lại không biết, thực ra bản thân chị chính là hào môn.” Dương Lâm chân thành mà nói: “Tác phẩm thiết kế của chị đều rất tuyệt, chị còn có công ty của riêng mình, chị lợi hại như thế, người ta lại không nhìn thấy, chỉ thấy ánh hào quang tổng tài phu nhân trên người chị, em cảm thấy, như thế không công bằng với chị.

Cho nên, em đặc biệt khâm phục chị, đáng tiếc em không có tài năng như chị, nếu không thì em cũng muốn trở thành người như chị.”
Thẩm Thất vẫn mĩm cười mà nghe Dương Lâm nói chuyện, nghe cô ấy nói xong, liền mĩm cười nói: “Thế em có thích thiết kế không?”
“Nói thật lòng, em không có thiên phú đó.” Dương Lâm ngại ngùng trả lời nói: “Nhưng em có tài năng bán hàng.

Nếu như chị tin tưởng em, chờ sau khi tốt nghiệp đại học, em có thể đến bộ phận kinh doanh của công ty chị, dùng chút sức mọn của em để đóng góp.”
“Là vì Trình Thiên Cát nói như thế, cho nên mới muốn đến đúng không?” Thẩm Thất hỏi.
“Không phải đâu.” Dương Lâm lắc đầu: “Đúng vậy, em thừa nhận, em thích anh ấy.

Em cũng thừa nhận, lời anh ấy, có sức ảnh hưởng nhất định với em.

Nhưng em rất tỉnh táo mà biết rằng, bây giờ em đưa ra mỗi sự lựa chọn, đều có ảnh hưởng như thế nào đến tương lai của em.

Bây giờ đầu óc em rất tỉnh táo, đây là chuyện em sắp làm, là chuyện em muốn làm, không chỉ là vì Trình Thiên Cát muốn em trở thành nhân viên của chị.

Mà là bản thân em muốn trở thành nhân viên của chị, trở thành thành viên của s.a!”
“Chị có lẽ sẽ cười em, không biết tự lựng sức.

Em biết, người có thể đến s.a làm, mỗi người đều ưu tú như thế, mỗi người đều có lý lịch sáng chói, còn em cái gì cũng không có, nhưng vẫn rất mong chờ được đến s.a làm.

Nhưng, em không sợ bị chê cười, em chấp nhận vì ước mơ này mà đưa ra tất cả cô gắng.” Dương Lâm nghiêm túc nói: “Bị cười chê không sao, nhưng nếu em vì sợ bị chê cười mà từ bỏ cố gắng, em sẽ rất xem thường bản thân.”

Thẩm Thất chăm chú lắng nghe, chứ không cắt ngang lời của Dương Lâm.

Dương Lâm tiếp tục tục nói: “Có người nói, em rất giống chị.

Em không dám thừa nhận.

Bởi vì, xuất thân của chúng ta, trải nghiệm của chúng ta hoàn toàn không như nhau.

Nhưng em lại muốn xác nhận câu này.

Bởi vì em biết, chị cũng phải trải qua biết bao mưa gió mới có sự huy hoàng của ngày hôm nay.

Em muốn được giống như chị vậy, trải qua sư chui rèn của mưa gió, trở thành người tài có ích thật sự.

Cho dù, em của sau này vẫn không nhận được sự thừa nhận của anh ấy, vẫn không được anh ấy thích, đều không sao cả.

Bởi vì, em đã ưu tú như thế, nhất định sẽ có người đàn ông tốt hơn xuất hiện đồng thời sẽ yêu em!”
Nghe lời của Dương Lâm, Thẩm Thất không kiềm được mà vỗ tay cho cô ấy: “Nói hay lắm!”
Dương Lâm nghe thần tượng khen ngợi, liền xấu hổ mà cúi đầu, nói: “Những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng của em.

Em tuy rằng rất ngưỡng mộ chị, nhưng không hề đố kỵ chị.

Nếu chị cảm thấy em vẫn có cơ hội để đào tạo thành người, mong hãy nhận lấy emm!”
Thẩm Thất mĩm cười: “Vốn dĩ, chị vẫn chưa tính tuyển người sớm như vậy, nhưng sau khi nghe những lời của em chị có thể thấy được, em là cô gái rất cầu tiến.

Điều này rất tốt, em hiểu lý lẽ, lại rất cần cù, hơn nữa còn thông minh, biết nặng nhẹ, cũng biết như thế nào mà đánh động chị.

Nếu chị không nhận em, đều cảm thấy tiếc nuối.

Được, chị cho em một cơ hội.


Chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, thì đến s.a thực tập.

Chị mong chờ bài thi cuối cùng của em!”
Dương Lâm với vẻ vui mừng mà nhìn Thẩm Thất: “Là thật sao? Em thật sự có thể sao?”
Thẩm Thất mĩm cười gật đầu: “Tất nhiên, sự tự tin của em, chị rất chiêm ngưỡng.

Nhưng, phần tự tin này, nếu có thể cũng dùng lên trên người Trình Thiên Cát là tốt nhất.

Xuất thân của anh ấy tuy rằng có chút phức tạp, nhưng bây giờ đã là người bình thường.

Nếu như em chấp nhận, không ngại cho anh ấy thêm chút thời gian, anh ấy không phải cục đá, cuối cùng cũng sẽ sưởi ấm mà.”
Dương Lâm nghe hiểu lời của Thẩm Thất, cô ấy liền đứng dậy, dùng sức khom người với Thẩm Thất: “Cám ơn chị chỉ điểm.”
“Được rồi, ngồi xuống nói chuyện.” Thẩm Thất mĩm cười nói: “Chị tất nhiên là vui khi thấy được hai người có thể bên nhau, nhưng quá trình là của hai người, kết quả cũng là của hai người.

Tất cả sự cố gắng vẫn phải dựa vào bản thân hai người.”
“Em hiểu.” Dương Lâm gật đầu mạnh: “Em sẽ không từ bỏ dễ dàng! Em cũng sẽ không khiến chị thất vọng!”
“Được.” Thẩm Thất mĩm cười trả lời.
Thời gian trôi qua, ba năm thấm thoát đã qua.
Dương Lâm của ba năm sau đã 22 tuổi.
Cô ấy học xong trở về nước, chửng trạc và xinh đẹp hơn nhiều so với ba năm trước.
Khí chất trên người cô ấy cũng có sự biến đổi, cô ấy không còn thiếu tự tin như trước nữa, mà là trở nên rực rỡ sáng ngời.
Trong ba năm nay, cô ấy ở nước ngoài học tập chăm chỉ, thời gian rảnh rỗi thì nghiên cứu phương hướng kinh doanh và phương án của công ty Thẩm Thất.

Cô ấy thử qua đưa cho Thẩm Thất mấy phương án, trong đó có một cái được công ty áp dụng, lấy được đơn đặt hàng lớn nhất năm đó.


Bình Luận (0)
Comment