Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 307



Thôi Nguyệt Lam tóm lấy Vưu Tâm Nguyệt hỏi: “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện, người năm đó giết Lâm Vũ Tường là mẹ đúng không?”

Thấy ánh mắt mong chờ của Thôi Nguyệt Lam, đầu Vưu Tâm Nguyệt bỗng căng thẳng: “Sao con biết chuyện này?”

“Mẹ, đừng hỏi cái đó. Mẹ trả lời đi! Có phải không?” Thôi Nguyệt Lam ép hỏi.

Vưu Tâm Nguyệt lắc đầu nói: “Là người khác làm, khi đó mẹ không thể nhận nên đã đưa giao cho người khác. Cụ thể là ai thì phải tra thêm mới biết. Dù sao cũng qua lâu rồi!”

Ánh mắt Thôi Nguyệt Lam hiện lên tia thất vọng, nhưng lập tức lấy lại vẻ hung hăng.

Dù Vưu Tâm Nguyệt không phải hung thủ giết Lâm Vũ Tường, thì cô ta sẽ khiến Vưu Tâm Nguyệt thành hung thủ!

Dù có tự hại mình thì cô ta cũng phải lôi Thẩm Thất xuống âm phủ cùng!

“Mẹ, nghe nói lão phu nhân Hạ gia không muốn thừa nhận mẹ, đến quyền quản gia cũng không cho, còn cấm cửa, bắt mẹ quỳ dưới bài vị tổ tiên.” Thôi Nguyệt Lam thêm dầu vào lửa: “Mẹ thật sự không hận Thẩm Thất sao? Nếu không phải do Thẩm Thất, chắc chắn không có chuyện này!”

Vưu Tâm Nguyệt nhíu mày: “Sao con biết chuyện này?”

Thôi Nguyệt Lam cười ha ha, không thừa nhận, tiếp tục nói: “Mẹ, bây giờ mẹ có thể ra ngoài là bởi vì sắp đến tết rồi! Qua năm mới, mẹ không thoát khỏi bị phạt đâu. Mẹ thật sự không muốn báo thù Thẩm Thất sao? Cô ta hại mẹ như vậy, mẹ bằng lòng để cô ta làm con dâu sao?”

Vưu Tâm Nguyệt nghĩ đến những chuyện diễn ra hôm tiệc mừng thọ thì liền nghiến răng ken két.

Đương nhiên bà ta bận tâm rồi!

Nhưng bà ta làm gì được chứ?

Ánh mắt Thôi Nguyệt Lam hiện lên tia giảo hoạt: “Mẹ, mẹ nuôi con lâu như vậy, đến lúc con báo hiếu mẹ rồi.”


“Con định làm gì?” Vưu Tâm Nguyệt hỏi.

“Rất đơn giản, tìm cơ hội khiến Thẩm Thất biết người giết Lâm Vũ Tường chính là mẹ!” Thôi Nguyệt Lam nói: “Dù sao cũng đã qua mười tám năm rồi, không thể tìm được sự thật năm đó đâu! Chỉ cần Thẩm Thất nhận định hung thủ là mẹ, cô ta sẽ rời đi ngay! Như vậy, mẹ không cần làm gì, chỉ cần giả vờ vô tội, nói chuyện năm đó là trùng hợp, mẹ cũng không biết đó là ba của Thẩm Thất là được. Hạ gia cũng đâu thể nói gì. Dù sao mẹ cũng là sát thủ mà!”

Vưu Tâm Nguyệt do dự một hồi.

Chuyện như vậy rất khó mở miệng thừa nhận.

“Mẹ, đây là cơ hội đả kích Thẩm Thất đó! Không thể bỏ lỡ thời cơ được!” Thôi Nguyệt Lam nhìn biểu cảm do dự trên mặt Vưu Tâm Nguyệt, trong lòng khẽ cười lạnh, miệng lại nói: “Như vậy, Nhật Ninh cũng đâu thể trách mẹ! Bởi vì chuyện đã qua lâu rồi, mẹ cũng vô tội mà! Nói như vậy, mẹ chẳng cần làm gì hết, Thẩm Thất sẽ tự động rời xa nhà họ Hạ. Lúc đó, chúng ta cũng chẳng có lỗi gì! Đến lúc đó chúng ta có thể gạt bỏ tất cả! Ba thường nói với con, hành sự phải bớt lửa đáy nồi. Chiêu này không phải là bớt lửa đáy nồi sao?”

Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận đã bị cô ta thuyết phục rồi.

Bà ta không thích Thẩm Thất.

Mấy ngày này trên dưới Hạ gia chỉ có thiếu phu nhân, đâu ai để mắt đến phu nhân này đâu!

Những thứ đó khiến Vưu Tâm Nguyệt luôn kiêu ngạo bị đả kích vô cùng.

Bà ta vô cùng cao ngạo nên không thể chấp nhận Thẩm Thất.

Thấy Thôi Nguyệt Lam nói vậy, Vưu Tâm Nguyệt đương nhiên gật đầu.

Vưu Tâm Nguyệt nói: “Được, cứ làm vậy đi. Tiếp theo con định thế nào?”

Thôi Nguyệt Lam hung hăng nói: “Con phải xử lý thứ ghê tớm trên người này đã… Đúng rồi, chuyện của con đừng nói với ba, con sợ ba buồn.”

Thôi Nguyệt Lam đúng là không muốn nói tiếp.

Bởi vì quá ghê tởm.

Vưu Tâm Nguyệt cũng không muốn ngửi thấy mùi buồn nôn này nữa, lập tức nói: “Được, chuyện này con cứ liệu mà làm. Mẹ sẽ phối hợp với con. Vậy mẹ đi trước đây.”

Thôi Nguyệt Lam gật đầu, mắt nhìn Vưu Tâm Nguyệt rời đi, sau đó đóng của phòng gọi điện thoại.

“Alo, ba à. Con xin lỗi, mấy ngày nay không thể gặp ba.” Thôi Nguyệt Lam lấy điện thoại giả bộ ngoan hiền: “Chuyện như vậy xảy ra, con cần thời gian để bình tĩnh lại. Vâng, con vẫn còn tiền, ba đứng lo! Con không sao đâu!”

Thôi Nguyệt Lam cầm thuốc trị bệnh trên tay, cười sán lạn lại vô tội: “Ba, con rất nhớ ba! Lâu như vậy không được gặp ba, con rất muốn nhanh chóng gặp người. Nhưng bây giờ con không muốn gặp người ngoài. Đợi thêm thời gian nữa con mới về được không?”

Không hiểu Hạ Quốc Tường nói gì mà Thôi Nguyệt Lam liền cười đắc ý nói: “Vâng ạ, con sẽ nghe lời ạ! Con sẽ không làm chuyện như vậy nữa, cũng không để người khác bắt nạt đâu.”

Cúp máy, nụ cười của Thôi Nguyệt Lam biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nham hiểm.

“Ai cũng là ngụy quân tử, ai cũng là kẻ khốn nạn! Thấy tôi bị làm nhục, các người đắc ý lắm nhỉ? Đợi đấy! Chờ tôi chữa khỏi bệnh, xem tôi sẽ báo thù như thế nào nhé!” Thôi Nguyệt Lam cầm lọ thuốc, hung hăng ném lên tường. Lọ thuốc vỡ thành năm sáu mảnh.

Thôi Nguyệt Lam vui vẻ nhìn món đồ vỡ nát, cộng thêm niềm vui trong lòng, khiến cô ta dễ chịu hơn nhiều.

Bên kia, Hạ Nhật Ninh cũng tìm được tung tích của Thôi Nguyệt Lam.

Có điều, Hạ Nhật Ninh không chủ động tìm đến cửa.

Hắn sợ bẩn giày của mình.

Nếu nói, trước đây hắn coi Thôi Nguyệt Lam là bạn, là em gái.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, hắn chỉ còn thấy thất vọng về Thôi Nguyệt Lam.

Em gái hắn không phải loại người nham hiểm tính kế hủy hoại thanh danh của vợ hắn!


Hắn không thể thể làm gì Vưu Tâm Nguyệt, nhưng có thể ra tay với Thôi Nguyệt Lam.

Khi Tiểu Đông nói bệnh của Thôi Nguyệt Lam cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh trầm mặc hồi lâu.

Lúc này, hắn không thể nói gì hết.

Thôi Nguyệt Lam cũng đã chịu quả báo.

Hiện giờ bị nhà họ Hạ đuổi đi, tước đoạt thân phận con gái nuôi, bị người ta cưỡng hiếp đến nỗi mắc bệnh.

Ông trời đã phạt cô ta rồi.

Nể mặt ba mẹ, Hạ Nhật Ninh không định đuổi cùng giết tận.

“Để cô ta tự sinh tự diệt đi.” Hạ Nhật Ninh hạ lệnh xuống: “Không cần giám sát Thôi Nguyệt Lam nữa.”

Cho cô ta chút tiền, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã đến mười hai tháng mười hai rồi.

Ngày Thẩm Lục quay về đã đến.

Mấy ngày này Thẩm Thất đều chạy đến chỗ Thẩm Tử Dao, giúp Thẩm Tử Dao sửa nhà, sắm đồ cho anh trai.

“Nhật Ninh nói, máy bay của anh đặt ngày mười sáu tháng mười hai. Mẹ, anh sắp về rồi đó!” Hôm nay Thẩm Thất nhắc đi nhắc lại câu này rất nhiều lần rồi.

Nhưng Thẩm Tử Dao lại rất thích nghe, cứ cười nhìn Thẩm Thất kích động chạy qua chạy lại như vậy.

“Anh con thích vẽ tranh, phải cần giá vẽ! Mẹ chắc chắn anh con kế thữa thiên phú vẽ của mẹ.” Thẩm Thất ca ngợi Thẩm Lục.

“Con cũng kế thừa tài năng của mẹ đó thôi!” Thẩm Tử Dao cười nói, đưa tay kéo Thẩm Thất ngồi xuống ghế: “Được rồi, đứng chạy qua chạy lại nữa, còn ba ngày nữa! Chúng ta cứ chờ đi!”

Thẩm Thất thở dài: “Cảm giác đợi chờ thật khó chịu!”

Thẩm Tử Dao khẽ mỉm cười: “Nhưng có chờ đợi mới có hy vọng!”

Thẩm Thất gật đầu: “Đúng rồi, đúng là phải có chờ đợi thì anh con mới khỏi bệnh được! Mẹ, lúc mẹ thấy anh thì đừng ngạc nhiên đó!”

Thẩm Tử Dao bật cười: “Sao lai nói vậy?”

“Bởi vì anh con đẹp trai nhất thiên hạ luôn!” Thẩm Thất đắc ý nói: “Khác hẳn Nhật Ninh. Từ nhỏ đến lớn, anh con đều đẹp vô song, con thì chẳng có ai khen đẹp bao giờ cả!”

Thẩm Tử Dao bật cười lớn.

Thẩm Lục quay về là chuyện lớn mà Thẩm gia luôn mong ngóng.

Có điều, tạm thời Thẩm Lục chưa về Thẩm gia là vì phải đến thành phố Vinh làm kiểm tra cuối cùng.

Cho nên, nhiệm vụ đón Thẩm Lục đành giao cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.

Mấy ngày này, thấy Thẩm Thất vui như vậy, Hạ Nhật Ninh cũng ngại thân mật với cô.

Có điều, cũng khó trách.

Hai anh em lớn lên với nhau, Thẩm Thất vì anh trai chịu bao xỉ nhục và trả giá.


Tình cảm của họ đương nhiên rất tốt.

Đúng là khiến Hạ Nhật Ninh ghen tỵ mà.

Bên này Thầm Lục cũng đang chuẩn bị về nước.

Hắn bây giờ đã khác, không còn sợ người lạ như trước nữa rồi.

Có thể nói, hắn là nam thần cao lãnh, ngoài Thẩm Thất thì không thèm để mắt đến ai khác.

Thẩm Lục mua một con hươu vô cùng đáng yêu, đó là quà hắn mua cho em gái.

Chỉ cần là quà tặng cho Thẩm Thất, hắn đều chọn bằng cả tấm lòng.

Luna thấy Thẩm Lục chăm chú như vậy, không kìm được mà hỏi: “Anh mua quà cho ai vậy? Bạn gái hả?”

Thẩm Lục đưa mắt nhìn vị khách Luna không mời mà đến, dính như keo dính chuột. Hắn không thèm để tâm đến, dùng tiếng Đức nói chuyện với nhân viên: “Tôi mua cái này.”

Luna thấy hắn không để ý đến mình, liền cướp đồ chạy đi.

Đáy mắt Thẩm Lục hiện lên tia tức giận: “Trả đồ cho tôi!”

Luna ngang bướng nói: “Không đó! Sao anh không để ý đến tôi? Tôi đẹp vậy mà lại không nói chuyện với tôi? Người đàn ông khác muốn nói chuyện với tôi còn chẳng được nữa là!”

“Vậy cô tìm người khác đi!” Thẩm Lục không khách khí nói: “Trong mắt tôi cô không hề đẹp!”

Sắc mặt Luna rất khó coi.

Chưa từng gặp người đàn ông nào không có mắt thẩm mỹ như hắn!

Đàn ông khác nếu không thích cũng không nói như vậy?

Thẩm Lục đúng là quái vật đại biến thái mà!

Nhưng biết làm sao đây?

Cô có hứng thú với tên quái vật đại biến thái này rồi!

Nghe nói tên quái vật đại biến thái muốn rời khỏi Anh, cô liền đi theo từ Anh đến Đức.

Nhưng nghe nói hắn muốn rời khỏi Đức về Việt Nam, cô vừa biết liền đặt vé đến Việt Nam ngay.

Nhưng hắn dám nói cô rất xấu!

Thật tức mà! Nhưng cô không để tâm!


Bình Luận (0)
Comment