Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 109

Trong văn phòng, sau khi hoàn thành xong công việc, Uông Hạo Thiên phân phó nói: “Thiên Lỗi, cậu giúp tôi đi mua một căn nhà, khoảng hơn một trăm mét vuông là được rồi.” “Mua nhà?” Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh: “Nhà của cậu còn chưa đủ nhiều sao?” Không, cho dù cùng Daisy kết hôn, biệt thự của anh cũng đủ rồi.

“Nhà của tôi là đủ nhiều, nhưng mà tôi có nói là mua cho chính tôi sao?” Uông Hạo Thiên trừng mắt liếc anh một cái: “Là cho Thích Vi Vi, chỗ ở của cô ấy rất tồi tàn, quá nhỏ lại quá cũ.” Đương nhiên anh cũng có tâm tư riêng, anh muốn mua một căn nhà của riêng anh và cô.

“Mua cho cô ấy? Chẳng lẽ cậu còn không muốn cùng cô ấy kết thúc sao? Dù sao cậu đã đính hôn với Daisy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người hẳn là sẽ kết hôn.” Sở Thiên Lỗi nói, tuy rằng anh kéo dài thời gian, nhưng mà chính mình nhận thấy muốn Daisy thay đổi tâm ý tỷ lệ rất nhỏ.

“Không những nói tôi cùng Daisy không có kết hôn, mặc dù là kết hôn tôi cũng sẽ không buông tha cho Thích Vi Vi. Cô ấy chính là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu trong mấy năm qua.” Uông Hạo Thiên đã sớm nghĩ kỹ.

“Xem ra là tôi lo bò trắng răng, tuy nhiên loại người có thân phận giống như cậu dù có mấy người tình nhân cũng không quá đáng. Được rồi, tôi sẽ lập tức đi làm, nhưng mà chỉ sợ cô ấy sẽ không chịu nhận.” Sở Thiên Lỗi nói.

Tuy rằng không phải rất quen biết cô, nhưng mà cá tính của cô chính mình vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra.

“Điều này không phải do cô ấy quyết định. Cậu cứ đi làm là được rồi.” Uông Hạo Thiên tự có biện pháp khiến cô phải nhận.

“Được rồi, tôi đi đây.” Sở Thiên Lỗi gật đầu.

Bước chân Thích Vi Vi nặng nề đi về đến nhà, cô vẫn như cũ không nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện đã xảy ra. Đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ đứng ở cửa, giống như đang đợi cô.

“Vi Vi, em đã trở về.” Anh từng bước đi tới liền cầm tay cô.

“Thiên Tứ, tại sao anh lại chờ ở đây? Chúng ta vào nhà đã.” Cô không muốn bị mọi người nhìn thấy, vội lấy chìa khóa ra mở cửa.

Vừa mới vào trong nhà, anh bỗng chốc đem cô gắt gao ôm vào trong ngực “Vi Vi, anh đã nghĩ kỹ rồi, anh không thể mất em. Mọi chuyện trước kia chúng ta đều quên hết đi, không nên tính toán nữa. Anh biết em cũng là bất đắc dĩ, từ giờ trở đi chúng ta làm lại từ đầu được không?”

“Thiên Tứ, anh thật sự không so đo, không để ý sao?” Thích Vi Vi nhìn anh. Tuy rằng lời anh nói khiến cho mình cảm động, nhưng mà cô vẫn còn lo lắng.

“Nếu anh nói không để ý em sẽ tin sao? Anh để ý. Từ nhỏ anh đã thích em, lớn lên lại càng vô phương cứu chữa yêu em. Anh thừa nhận anh rất hi vọng trong sạch của em thuộc về anh, nhưng mà anh cũng biết đây không phải lỗi của em. Sau khi trở về, anh đã suy nghĩ qua mấy trăm loại khả năng nhưng mà chỉ cần nghĩ đến sẽ mất đi em, lòng anh sẽ rất đau. Lúc này anh mới nhận ra rằng tình yêu của anh đối với em đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho nên Vi Vi hãy để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” Ánh mắt Hoàng Thiên Tứ dịu dàng nhìn cô.

Thích Vi Vi nhìn anh, tuy rằng anh nói rất chân thành, nhưng mà cô vẫn nhìn ra được thống khổ ở chỗ sâu trong ánh mắt của anh. Có điều cô biết loại đau thương này là chính mình gây cho anh, anh lại có thể không so đo những chuyện trước kia, chấp nhận chính mình như vậy. Tình yêu này khiến cho cô cảm động, người đàn ông yêu mình như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua, làm sao có thể buông tha. Bỗng chốc khóc òa lên ngã vào trong ngực của anh: “Vâng.”

“Vi Vi, chúng ta kết hôn đi.” Anh đột nhiên nói thêm.

“Kết hôn? Nhưng mà em còn đang đi học.” Cô sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

“Đúng, kết hôn. Anh sợ mất đi em, thật sự rất sợ. Chúng ta trước tiên cứ đi đăng ký, chờ em tốt nghiệp xong lại cử hành hôn lễ.” Chỉ có làm như thế cô mới có thể chân chính thuộc về mình.

Tim Thích Vi Vi lập tức rối loạn, cô thật sự phải kết hôn bây giờ sao, hơn nữa Thiên Tứ anh ấy có phải nhất thời xúc động không? Có khi nào sau này sẽ hối hận không? Dù sao kết hôn không phải là trò đùa.

“Vi Vi, em không muốn sao? Em không muốn gả cho anh sao?” Hoàng Thiên Tứ bắt lấy cánh tay cô, có chút khẩn trương.

“Không, Thiên Tứ, em đồng ý. Nhưng mà chuyện lớn như vậy em phải nói cho mẹ biết, nghe xem ý kiến của bà như thế nào.” Cô vội vàng nói, chỉ có thể lấy mẹ ra làm lá chắn trước đã.

“Được rồi, vậy chủ nhật chúng ta cùng đi thăm bác.” Hoàng Thiên Tứ nở nụ cười, anh tin tưởng bác gái nhất định sẽ đồng ý.

Tim Thích Vi Vi lại nổi lên buồn bực bất an, tâm trí không yên, cô không biết chính mình đang suy nghĩ gì. Kết hôn, nếu mẹ cũng đồng ý, cô thật sự muốn kết hôn sao. Vì sao cô lại không có một chút vui sướng ngược lại là vô cùng nặng nề.

Trong cửa hàng tiện lợi.

Đàm Tiếu Tiếu nhìn thấy cô đem nước khoáng đặt ở trên kệ đồ uống, đem đồ uống đặt ở trên kệ nước khoáng. Bộ dạng không yên lòng, không biết đang suy nghĩ cái gì, bèn đi qua vỗ vỗ cô hỏi: “Vi Vi, cậu làm sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì thế?”

“Tiếu Tiếu, anh Thiên Tứ cầu hôn mình.” Cô im lặng một lát nói.

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Đàm Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô: “Tại sao đột nhiên anh ấy lại cầu hôn với cậu? Cậu không phải vẫn còn đang đi học sao?”

“Anh ấy đã biết, cái gì anh ấy cũng đều biết hết. Anh ấy nói anh ấy không để ý mọi chuyện trước kia, anh ấy nói anh ấy không muốn mất đi mình cho nên anh ấy cầu hôn mình.” Thích Vi Vi dựa vào kệ hàng, chậm rãi ngồi xuống đất, lấy tay vuốt tóc của mình, vẻ mặt thống khổ.

“Anh ấy biết quan hệ giữa cậu và Uông Hạo Thiên? Tại sao anh ấy lại biết?” Đàm Tiếu Tiếu bị tình huống bất ngờ này khiến cho khó hiểu, tuy nhiên anh làm sao mà biết được đã không còn quan trọng nữa, nhìn cô nói: “Vậy còn cậu? Cậu nghĩ như thế nào? Cậu thật sự muốn kết hôn sao?”

“Mình không biết, mình không biết.” Cô lắc đầu, cô thật sự không biết.

“Vi Vi, cậu không thể đồng ý với anh ấy, không thể kết hôn, biết không?” Đàm Tiếu Tiếu thật nghiêm túc nói.

“Vì sao?” Thích Vi Vi ngẩng đầu nhìn cô.

“Mình tin tưởng anh ấy là thật lòng yêu cậu nhưng mà càng yêu thì sẽ càng để ý, cậu biết không? Giống như mình vậy.” Sắc mặt Đàm Tiếu Tiếu ảm đạm một chút: “Biết người phụ nữ mình yêu cùng với người đàn ông khác ở chung một chỗ, mình biết anh ấy bị đả kích rất lớn. Anh ấy không thể tiếp nhận lại càng không thể mất đi cậu, cho nên trong lòng anh ấy chỉ có một ý tưởng, muốn làm cho cậu thuộc về anh ấy. Kết hôn chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi tất cả chuyện này yên ổn thì sao, anh ấy sẽ như thế nào, anh ấy thật sự sẽ không thèm để ý sao. Vi Vi, bây giờ hai người cần chính là bình tĩnh, biết không?”

“Tiếu Tiếu, hiện tại mình không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Trong đầu của mình đang rối bời, không thể suy nghĩ được gì hết.” Thích Vi Vi lấy tay đấm vào đầu của mình.

“Vi Vi, cậu đừng như vậy. Không bằng thế này đi, cậu đừng suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng không để ý, đi ra ngoài chơi vài ngày cho tâm tình thoải mái. Nghĩ mà xem, mình chính là cũng làm như vậy, thật ra bây giờ nghĩ lại cũng không có cái gì ghê gớm.” Đàm Tiếu Tiếu nói.

“Đi ra ngoài giải sầu?” Thích Vi Vi nhìn cô, có lẽ lúc này lánh mặt vài ngày cũng là một biện pháp: “Nhưng mà mình nên đi đâu đây?”

“Đi tới chỗ mà mình đã đi, lập tức mua vé đi đi. Nơi này giao cho mình, trường học mình cũng sẽ thay cậu xin phép.” Đàm Tiếu Tiếu nói.

“Được rồi.” Thích Vi Vi gật đầu. Uông Hạo Thiên chỉ cho mình thời gian một ngày, ngày mai anh nhất định sẽ quay lại tìm mình. Còn có Thiên Tứ nữa, anh nhất định cũng sẽ tới. Nếu không đi, cô nhất định sẽ bị bọn họ bức điên.
Bình Luận (0)
Comment