Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 147

Uông Hạo Thiên cùng Daisy trở lại Thượng Hải làm xong mọi thủ tục, anh bắt đầu tìm kiếm Thích Vi Vi nhưng mà biển người mênh mông, anh cũng không có một chút đầu mối.

Anh biết việc trước tiên mình phải làm là an bài tốt tất cả mọi chuyện trước khi Vi Vi quay về.

Mang theo lễ vật đi đến Thích gia, bà Thích vừa mở cửa, nhìn thấy là anh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm: “Cậu tới đây làm gì?”

“Dì, dì để cho cháu vào trước, cháu có chuyện muốn nói với dì.” Uông Hạo Thiên nhìn bà, thật ra rất tức giận bởi vì bà ép Vi Vi phá bỏ đứa con của mình, nhưng mà dù sao bà cũng là mẹ của Vi Vi cho nên anh không thể bất kính với bà.

“Tôi không có chuyện gì để nói với cậu. Cậu đi đi.” Bà Thích nhìn thấy chàng trai này liền hận muốn chết. Nếu không phải vì cậu ta, Vi Vi cũng sẽ không bỏ đi, nói xong định đóng cửa lại.

Uông Hạo Thiên lập tức ngăn cản bà: “Dì, vì Vi Vi, vì đứa bé, cháu phải nói chuyện với dì.”

“Cậu biết Vi Vi mang thai?” Bà Thích nhìn anh, đột nhiên túm lấy anh nói: “Cậu đem Vi Vi giấu đi đâu? Cậu là đồ đàn ông đê tiện, đã có vợ rồi lại còn làm hại Vi Vi của tôi. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Dì, dì bình tĩnh một chút. Cháu không biết Vi Vi ở đâu, cho nên cháu mới đến tìm dì, cháu đến là để nói cho dì biết cháu sẽ cho Vi Vi một sự công bằng. Cháu đã ly hôn, đợi cô ấy trở về cháu sẽ cưới cô ấy.” Uông Hạo Thiên lớn tiếng nói.

“Cậu muốn lừa ai chứ, đàn ông các người chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.” Từ trong lòng Bà Thích đã không có hảo cảm đối với anh, cho nên lời anh nói một câu cũng không tin.

“Dì, cháu đã giải thích, về phần dì có tin hay không chờ Vi Vi trở về thì sẽ rõ. Nếu cháu chỉ là lời ngon tiếng ngọt cháu cũng sẽ không đến để giải thích. Cháu thật sự yêu Vi Vi, có rất nhiều chuyện sau này dì sẽ hiểu, hiện tại cháu chỉ hi vọng sau khi Vi Vi trở về dì không cần ép cô ấy, không cần ngăn cản cô ấy gả cho cháu. Cháu sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Uông Hạo Thiên thành khẩn nói.

“Nếu cậu có thể cho con bé hạnh phúc thì đã làm từ lâu. Bây giờ cậu không cần nói gì cả, tôi sẽ không tin.” Bà Thích đối với lời cam đoan của anh hoàn toàn không để vào tai.

Uông Hạo Thiên có chút nổi giận, anh còn chưa từng hạ thấp bản thân như vậy bao giờ, nhưng mà biết người trước mặt không thể đắc tội nếu không hậu hoạ vô cùng, đành phải rời đi trước, chờ Vi Vi trở về rồi nói sau.

Chờ sau khi anh rời đi, lúc này bà Thích mới dựa vào trên cửa. Vi Vi, con ở đâu? Đã mười ngày rồi, mười ngày không có tin tức của cô, vì sao cô lại không gọi điện thoại? Cô không biết bà rất lo lắng hay sao.

Văn phòng.

“Thiên Lỗi, chuyện công ty giao cho cậu. Tôi muốn đi tìm cô ấy, không có tin tức gì của cô ấy tôi thấy lo lắng quá.” Uông Hạo Thiên nói.

“Thế nhưng cậu đi đâu mà tìm, ít nhất cũng phải có một phương hướng chứ. Hạo Thiên, tôi khuyên cậu đừng vội, quan tâm quá sẽ bị loạn. Có lẽ để cho cô ấy đi ra ngoài một lúc cũng tốt, tất cả mọi người cùng bình tĩnh một chút, đợi cô ấy trở lại. Dù sao vấn đề được giải quyết dễ dàng không phải càng tốt sao?” Sở Thiên Lỗi nói.

“Nhưng mà nghĩ đến cô ấy một mình ở bên ngoài, lại còn mang thai, tôi sẽ rất lo lắng.” Trái tim Uông Hạo Thiên trước sau vẫn treo ở nơi này.

“Vậy thì cậu nhắn tin cho cô ấy, tuy rằng bây giờ cô ấy không bật máy nhưng mà cuối cùng cô ấy sẽ bật máy để gọi điện cho mẹ hoặc bạn bè của cô ấy.” Sở Thiên Lỗi nói, cô ấy không có khả năng sẽ mãi tắt máy.

“Nhắn tin?” Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, đó là một ý không tồi, nói là làm, anh lập tức lấy điện thoại di động ra.

Mà vào lúc này, Thích Vi Vi đang ở trong khách sạn chơi cùng Tiểu Minh, kể chuyện cổ tích cho bé nghe, dỗ bé uống thuốc, chăm sóc bé.

“Bởi vì chú thỏ quá kiêu ngạo cho nên chú rùa thắng.” Thích Vi Vi vừa nói xong, cửa liền mở ra, vẻ mặt Cao Vĩ mệt mỏi, thất vọng đi vào.

“Ba ba, có phải lại không tìm thấy mẹ không?” Tiểu Minh hỏi, giống như đã trở thành thói quen.

“Đúng vậy, có điều, chỉ cần chúng ta quyết tâm chúng ta sẽ tìm được mẹ con. Nơi này không tìm được chúng ta liền đổi chỗ khác, chờ con khỏe lại chúng ta sẽ lập tức đi.” Cao Vĩ sờ sờ đầu của bé.

“Thế nhưng chúng ta đã đi lâu lắm rồi vẫn không tìm được mẹ, con muốn đi nhà trẻ, con muốn gặp thầy cô giáo cùng với các bạn.” Tiểu Minh cúi đầu nói.

“Thật xin lỗi, là ba ba không tốt.” Cao Vĩ lập tức ôm bé vào trong ngực.

Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Anh Cao, tôi không biết mẹ của Tiểu Minh vì sao lại bỏ đi nhưng mà anh không nên mang theo Tiểu Minh đi khắp nơi tìm kiếm như vậy. Anh không biết làm như vậy đối với Tiểu Minh rất không tốt sao? Bé còn nhỏ như vậy, sức khỏe cũng không chịu đựng nổi, huống chi bé hẳn là nên đến trường, chuyện của người lớn không nên liên lụy đến trẻ con.”

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà tôi không còn cách nào khác.” Cao Vĩ ôm lấy bé, vẻ mặt thống khổ, anh muốn dùng con trai để làm cảm động trái tim vợ mình.

“Nếu anh không để ý có thể nói cho tôi nghe một chút không? Có lẽ tôi có thể cho anh một vài ý kiến.” Thích Vi Vi nói, cô không phải muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của anh, chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ cực khổ vô mục đích như vậy.

Cao Vĩ trầm mặc một lát, thật sâu thở dài: “Tôi không biết nên nói như thế nào, chuyện này giống như một tảng đá đặt ở trong lòng của tôi khiến cho tôi khó có thể mở miệng.”

“Khó có thể mở miệng?” Thích Vi Vi thấy anh dùng từ ngữ nặng nề như vậy, nhất định là chuyện rất nghiêm trọng, lập tức nói: “Là tôi đường đột, không nên hỏi anh.”

“Không sao.” Anh lắc đầu: “Tôi cũng không có chỗ để kể ra, cùng là người bạn bèo nước gặp nhau nói ra có lẽ có thể giảm bớt áp lực trong lòng tôi.” Nói xong anh buông Tiểu Minh ở trong lòng ra: “Con sang bên kia xem ti vi nhé, ba muốn nói chuyện với dì.”

Tiểu Minh hoạt bát chạy đến ghế bên kia xem phim hoạt hình.

Thích Vi Vi ngồi ở nơi đó nhìn anh, không biết anh sẽ kể cho mình nghe một câu chuyện như thế nào.

“Tôi là một kỹ sư cấp cao của một công ty ở Thượng Hải.” Cao Vĩ chậm rãi mở miệng.

Cô kinh ngạc, anh cũng đến từ Thượng Hải nhưng mà cô cũng không nhận ra đồng hương.

“Công việc của tôi cùng với thu nhập đều rất tốt, tôi còn có một gia đình hạnh phúc. Vợ tôi là một cô giáo mầm non, cô ấy rất hiền lành cũng rất dịu dàng, trông nom việc nhà hết sức gọn gàng ngăn nắp, chúng tôi cũng rất ân ái, cho nên người quen của chúng tôi đều rất hâm mộ. Nhưng mà tôi không nghĩ đến tất cả chuyện này sẽ bị phá vỡ. Nửa năm trước, có một lần cô ấy tham gia tụ họp cùng đồng nghiệp xong rất khuya mới trở về, tôi nhìn thấy cô ấy lúc trở về hết sức chật vật, quần áo trên người đều rách, tay còn chảy máu, sắc mặt lại càng khó coi. Tôi hoảng sợ vội vàng hỏi cô ấy làm sao, cô ấy nói ở bên ngoài bị ngã rất đau, vẫn còn tủi thân khóc, lòng tôi rất đau liền nhanh chóng hỏi cô ấy có muốn đến bệnh viện xem không, cô ấy nói không cần, chỉ muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút.”

Thích Vi Vi nhíu mày, vợ anh ta xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với đồng nghiệp sao? Không có khả năng.

“Nhìn thấy thân thể cô ấy không bị thương, tôi cũng không để ý chuyện này nữa. Nhưng mà từ đó về sau tôi lại phát hiện trên mặt của cô ấy rất ít khi tươi cười, thường xuyên thất thần còn trở nên có chút nhút nhát. Buổi tối ngủ đều cuộn tròn vào trong ngực của tôi, thời điểm tôi muốn cùng cô ấy gần gũi cô ấy đều có chút hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh né tôi. Tôi hỏi cô ấy làm sao, cô ấy nói không có việc gì, tôi cũng sơ suất bởi vì tôi tin tưởng nếu thật sự có việc gì cô ấy nhất định sẽ nói với tôi. Cứ như vậy trải qua hai tháng.”

“Có một ngày, tôi đi làm về nhìn thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch không có một tia huyết sắc, tiếng tôi mở cửa cũng dọa đến cô ấy. Tôi hỏi cô ấy làm sao, cô ấy vẫn nói không có việc gì như trước, nhưng mà tôi nhìn ra cô ấy có việc, có điều cô ấy không nói tôi cũng không ép hỏi. Sau đó cô ấy nói cô ấy không thoải mái, tôi bảo cô ấy nghỉ phép, thế nhưng mấy ngày kế tiếp cô ấy vẫn đều thần hồn nát thần tính, có tiếng điện thoại, tiếng đập cửa cô ấy đều chạy đến cướp lấy, sợ tôi sẽ tiếp. Cô ấy rất khác thường rốt cuộc khiến cho tôi chú ý đến, lúc ấy tôi còn đoán có phải cô ấy có người đàn ông khác ở bên ngoài không, cho nên tôi quyết định lặng lẽ theo dõi cô ấy.” Trên mặt của anh lộ ra biểu tình hối hận.

Thích Vi Vi nghe mà mơ hồ, rốt cuộc vợ của anh ta xảy ra chuyện gì? Nhưng mà khẳng định không phải là ngoại tình.

“Tôi vô cùng hi vọng tôi chưa từng theo dõi cô ấy, vĩnh viễn không biết chuyện này, nhưng mà trên đời không có hối hận. Tôi theo dõi cô ấy hai ngày không phát hiện ra cô ấy cùng người đàn ông khác gặp nhau, lại phát hiện cô ấy đi đến đồn cảnh sát, tôi thấy rất kỳ quái nên chờ sau khi cô ấy rời đi tôi liền đi vào. Chính vì lần đi vào này khiến tôi cùng cô ấy bị đẩy đến vực sâu thống khổ.” Anh dùng tay chà xát mặt.

Thích Vi Vi nhận ra anh thật sự rất thống khổ, thật rối rắm, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Hồi lâu Cao Vĩ mới lên tiếng: “Đồn cảnh sát bắt được một tên tội phạm cưỡng hiếp, cướp bóc, giết người đã gây án rất nhiều. Hắn đã giết chết hai người phụ nữ, đâm bị thương ba người, theo lời khai của hắn, hắn gây án nhiều nhưng duy nhất có một người không phản kháng chính là vợ của tôi, nên khiến cho hắn có ấn tượng rất sâu cũng nhớ kỹ tên của cô ấy. Bởi vì lúc ấy hắn cướp đi trong ví có chứng minh thư của cô ấy, cho nên cảnh sát mới tìm được cô ấy đi làm chứng. Thế tôi mới biết được nguyên nhân vì sao vào buổi tối hai tháng trước cô ấy lại chật vật như vậy, thì ra …” Anh không nói nổi lên lời.

Thích Vi Vi cũng hoàn toàn hiểu được rồi, thì ra cô ấy gặp phải tên lưu manh: “Thế nhưng vì sao cô ấy lại phải bỏ đi? Chẳng lẽ là sau khi anh biết không thể tha thứ cho cô ấy sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, tôi không thể tha thứ cho cô ấy, tôi càng hận cô ấy không phản kháng, vì sao cô ấy không phản kháng? Vì sao để yên cho kẻ khác làm nhục? Nghĩ tới những điều này trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm giống như ăn phải con ruồi vậy. Tôi bắt đầu không có cách nào đối mặt với cô ấy, nhìn thấy cô ấy tôi liền nhớ lại tình cảnh cô ấy trở về đêm đó, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Cũng không khỏi tức giận với cô ấy nhưng mà cô ấy vẫn chịu đựng, thật cẩn thận chăm sóc tôi, lấy lòng tôi, giống như là đang chuộc tội, nhưng mà cô ấy hoàn toàn không biết tôi cái gì cũng biết hết.”

Nghe đến đó Thích Vi Vi đột nhiên không biết nên nói cái gì. Anh nói rất đúng, vì sao cô ấy không phản kháng? Vì sao lại buông xuôi? Hay là tình huống lúc đó cô ấy không thể phản kháng?

“Tôi càng ngày càng không thể chấp nhận cô ấy, mỗi một lần nhìn thấy cô ấy tôi đều nhớ đến cái buổi tối dơ bẩn kia. Tôi càng hận vì sao cô ấy không phản kháng? Nếu cô ấy phản kháng có lẽ kết quả sẽ không giống như vậy. Tôi đem việc này đặt ở trong lòng, không thể nói với người khác bởi vì đây là sự sỉ nhục của đàn ông. Mỗi một lần cô ấy đến gần tôi, tôi đều chán ghét đẩy cô ấy ra, cô ấy nhận ra, cô ấy rất đau lòng hỏi tôi vì sao, lời nói đến bên miệng rồi tôi lại không nói nên lời, chỉ nói là phiền. Rốt cuộc có một lần, sau khi say rượu tôi về nhà, tôi nổi giận, nhìn cô ấy, khuôn mặt kia đã từng là khuôn mặt thuần khiết nhất, tôi điên cuồng xô cô ấy loạng choạng, chất vấn cô ấy vì sao cô ấy không phản kháng. Cô ấy kinh hoảng, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được vì sao mấy ngày nay tôi không khỏi xa lánh, không khỏi tức giận. Nhìn thấy cô ấy rơi lệ liên tục tôi không phải đau lòng mà là ghê tởm bèn lớn tiếng quát bảo cô ấy cút đi.

Ngày hôm sau khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lại thấy cô ấy cười chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi nghĩ là tối hôm qua chỉ là một giấc mộng của tôi, cho nên tôi cũng không nhắc tới. Nói thật cô ấy là một người vợ không thể chê vào đâu được, tôi vẫn không muốn rời xa cô ấy, tôi thật sự yêu cô ấy.

Cứ như vậy cho đến một ngày khi tôi tan sở về đến nhà thấy trong nhà vắng vẻ, đã dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, trong phòng không có bóng dáng của cô ấy chỉ có một cái USB đặt ở trên bàn, tôi chưa thấy qua cái USB kia bèn mở máy tính cắm vào.

Tài liệu không có tên, tôi kích chuột vào.”

Thích Vi Vi biết cô ấy nhất định là vì tuyệt vọng nên bỏ nhà đi, nhưng mà mình cũng muốn biết vì sao cô ấy lại không phản kháng, thông thường dưới tình huống này, mọi người bình thường sẽ phản kháng.

“Chồng yêu, em ngậm nước mắt viết phong thư này cho anh. Năm tháng nay mỗi ngày em đều ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng sợ hãi anh sẽ biết. Thì ra anh sớm đã biết, em giấu diếm cũng không có ích nữa, rốt cuộc em cũng hiểu được vì sao anh lại đối xử với em như vậy, em không trách anh, em hiểu anh …

Vào buổi tối năm tháng trước, sau khi em cùng đồng nghiệp chia tay liền bắt xe về nhà, bởi vì uống rượu lên dạ dày có chút khó chịu, khi chỉ còn cách nhà có một con đường em thật sự không nhịn được nữa liền bảo lái xe dừng xe thanh toán tiền để cho anh ta đi rồi chạy đến ven đường nôn ra. Em nghĩ nôn xong sau đó đi về nhà lại thật không ngờ ở chỗ tối có một bàn tay đen vươn về phía em.

Hắn ta lấy tay bóp cổ em, dùng dao chỉa vào bụng em, nói em không được cử động, giây phút này em hoàn toàn tỉnh rượu, đành phải theo hắn đi đến chỗ tối bên cạnh, cũng muốn tìm cơ hội để trốn thoát. Hắn bảo em cởi quần áo ra, em từ từ cởi, muốn tìm cơ hội kết quả lại bị hắn biết được, dao nhọn của hắn cắt vào tay em, uy hiếp em, nói nếu muốn sống phải nghe theo lời hắn nếu không hắn sẽ giết em. Hắn còn nói hắn đã giết một người, dù sao một người cũng chết, hai người cũng chết, hắn không sợ gánh thêm một cái mạng. Em lại sợ hãi, một khắc này trong đầu của em đột nhiên hiện ra hình ảnh của anh và con trai của chúng ta, nếu em chết đi thì con chúng ta phải làm sao đây, em không thể để cho con mình không có mẹ, cho nên em từ bỏ giãy dụa.

Khi hắn tiến vào, khoảnh khắc này em thật sự cảm thấy cực kỳ dơ bẩn, em cắn răng buộc mình nhắm mắt thừa nhận giây phút này. Em đã nghĩ qua cái chết nhưng mà nếu chết em sẽ không thấy được con của mình cùng người chồng yêu thương của mình, rốt cuộc em vẫn là chịu đựng.

Về đến nhà em nói dối với anh, nhưng mà em cảm thấy mình thật có lỗi với anh, phản bội anh. Em không có cách nào làm cho hình ảnh kia biến mất ở trong đầu, mỗi một đêm sau khi anh ngủ say em đều một mình trộm khóc, may mắn anh cái giì cũng không biết. Vẫn như trước quan tâm em, yêu em.

Một tháng đã qua, hai tháng đã qua, trái tim em rốt cuộc cũng bình phục lại, muốn quên đi chuyện này, không muốn làm cho nó ảnh hưởng đến cuộc sóng của chúng ta, nhưng thật không ngờ một cuộc điện thoại lại phá tan tất cả mọi chuyện.

Ngày đó, khi em đang làm việc đột nhiên có người ở đồn cảnh sát đến tìm em, nói là muốn em giúp họ phá án. Lúc ấy trong lòng em liền trở nên hoảng sợ, khi em đi vào nhìn thấy chứng minh thư đã mất từ hai tháng trước, em đã hiểu rõ, thiếu chút nữa ngất xỉu. Có điều may mắn chính là ác giả ác báo, hắn rốt cuộc bị trừng phạt, nhưng mà cái ác mộng kia giống như lại quay lại một lần nữa ở trong đầu em, trở nên rõ ràng. Không hiểu tại sao em cảm thấy sợ hãi, sợ anh sẽ biết, sợ mọi người sẽ biết. Hơn thế nữa, em đồng thời phát hiện ra anh hay tức giận với em.

Rốt cuộc sau khi anh uống say anh bộc phát ra, cuối cùng em cũng hiểu rõ thì ra anh đã biết, chuyện gì anh cũng biết. Anh chỉ là đè nén ở trong lòng, không thể tiêu tan, không thể nói với ai, người vợ của anh từng thuần khiết như vậy, giờ phút này dơ bẩn biết bao nhiêu, lòng tự ái của anh khiến cho anh không thể chấp nhận em…….

Anh chất vấn em vì sao không phản kháng, em chỉ có một câu, bởi vì em sợ chết, em sợ không thấy được anh cùng con nữa. Chẳng lẽ em chết đi thật sự sẽ khiến cho anh cảm thấy có được tôn nghiêm, có được mặt mũi sao.

Ông xã, em phải đi, em đi để từ từ suy nghĩ xem có phải em đã thật sự làm sai rồi không? Đơn ly hôn anh có thể kí trước chờ em quay về.”

“Cô Thích, cô có thể hiểu được không? Là trong sạch quan trọng hay là mạng sống quan trọng? Nếu như là cô, cô sẽ lựa chọn như thế nào?” Cao Vĩ nhìn cô hỏi.

“Tôi không biết, đối với phụ nữ mà nói trong sạch rất quan trọng, nhưng mà mạng sống cũng rất quan trọng.” Thích Vi Vi không thể cho anh đáp án. Chuyện này cô cũng không tưởng tượng được, nếu như mình gặp chuyện này mình nên làm cái gì. Là bảo trọng mạng sống hay là liều chết ôm lấy trong sạch, cô không thể cho mình đáp án.

“Cô không biết nhưng mà tôi biết.” Cao Vĩ đột nhiên nói.

Thích Vi Vi nhìn anh: “Vậy anh nói cái gì quan trọng nhất?”

“Chuyện này còn phải nói sao, có cái gì quan trọng hơn so với mạng sống.” Ngữ khí của anh không có chút chần chờ nào, nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sự khó hiểu, lúc này mới nói thêm: “Sau khi vợ tôi rời đi, tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ rất nhẹ nhàng nhưng mà tôi đã sai. Những ngày không có cô ấy, tôi sống một cuộc sống rối tinh rối mù, không ai chuẩn bị quần áo cho tôi, không ai chuẩn bị bữa sáng cho tôi, không ai bắt tôi tắm rửa, không ai giúp tôi dọn dẹp phòng, càng không có ai lắng nghe tôi nói về phiền não công việc, cũng không có ai đưa ra ý kiến cho tôi. Càng không có người trò chuyện với tôi, không có ai yêu tôi, không có ai yêu con, không có ai cùng tôi chia sẻ sự vui sướng, không có ai cùng tôi chia sẻ sự khổ sở. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.

Cũng đột nhiên tỉnh ngộ lại, nếu như lúc trước cô ấy mà phản kháng, nếu mạng sống của cô ấy kết thúc, vậy tôi cùng với con trai phải làm sao đây. Tôi lập tức trở nên rất sợ hãi.”
Bình Luận (0)
Comment