Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 46

Uông Hạo Thiên nhẫn nại nén giận nghe hết lời nói dối của cô, giọng điệu mang theo châm biếm, không lưu tình chút nào, liền vạch trần lời giả dối của cô: “Máy tính bị hỏng, vậy thì thật là kỳ lạ, vừa rồi tôi cũng đã mua vài thứ ở đó, một cô gái tên Đàm Tiếu tiếu còn tính tiền cho tôi mà.” “Cái gì? Anh đã ghé cửa hàng tiện lợi.” Thích Vi Vi trừng lớn ánh mắt, bởi vì lời nói dối bị vạch trần làm cho mặt của cô ửng đỏ một chút, cực kỳ xấu hổ, giống như làm chuyện xấu mà bị người ta bắt tại trận.

“Bởi vì hôm nay lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy, tôi muốn xem thử nơi mà cô đang làm thêm, lời giải thích này hợp lý chứ? Chỉ là không biết tiếp theo cô còn muốn giải thích gì nữa đây?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, lửa giận trong mắt đã sắp không thể khống chế được.

“Tôi…………Tôi………….” Thích Vi Vi sợ hãi lui về phía sau từng bước, lúc này mới hiểu được, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở rạp chiếu phim, nhưng anh làm sao biết được? Chẳng lẽ là do Tiếu Tiếu nói sao?

“Tôi cái gì? Không giải thích được phải không? Sợ hãi sao?” Uông Hạo Thiên truy hỏi, lập tức nắm lấy cánh tay của cô.

Cảm nhận được lửa giận bừng bừng bốc ra trên người anh, Thích Vi Vi không biết tại sao anh lại giận dữ như vậy, cuộc hẹn hò tốt đẹp bị anh phá hủy, cô còn đầy bụng bất bình không thể tiêu tan đây, tại sao cô phải giải thích với anh? Tại sao phải sợ anh? Nghĩ vậy nên lo lắng giảm đi rất nhiều “Tôi giải thích cái gì? Tôi không cần giải thích, tôi cùng người khác đi xem phim thì sao? Đó là tự do của tôi, là quyền lợi của tôi, anh không có tư cách quản.”

“Tôi không có tư cách quản? Cô đừng quên giao dịch lúc này của chúng ta.” Uông Hạo Thiên bóp chặt cánh tay cô, người phụ nữ này quả thật là được đằng chân lân đằng đầu (nguyên văn: được một tất lại muốn tiến một thước).

“Giao dịch thì đã sao? Tôi cũng không bán cho anh trong suốt hai mươi bốn giờ, thân thể của tôi cũng có quyền tự do.” Thích Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn anh, lần nào anh cũng nhắc đến giao dịch, cô cảm thấy đã đủ sỉ nhục lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ, cực kỳ u ám của anh, cô có chút hối hận vì mình đã nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.

“Tự do của cô phải không? Được, vậy trước tiên thực hiện giao dịch của cô, sau đó mới bàn đến tự do của cô.” Uông Hạo Thiên thô lỗ đem cô đặt trên ghế sô pha, tay bắt đầu xé rách quần áo của cô…………..

“Anh muốn làm gì? Anh điên rồi, mau thả tôi ra, mau thả tôi ra.” Thích Vi Vi bị sự điên cuồng của anh dọa cho sợ hãi, một hồi lâu mới phản ứng lại, liều mạng chống cự lại anh.

“Buông cô ra? Bây giờ không cần tự do sao? Cô không phải muốn nói quyền lợi? Cái này không phải không được, nhưng trước tiên phải thực hiện nghĩa vụ của cô đã.” Uông Hạo Thiên phẫn nộ quát, lúc này đã bị cô chọc điên lên, tay không hề dừng lại………….

“Không……….” Thích Vi Vi kinh hoảng lắc lắc đầu, lời còn chưa nói xong đã bị đôi môi của anh ngăn chận…….

“Ưm ưm….ưm ưm…” Ánh mắt của cô trở nên khiếp sợ, cảm giác được quần áo trước ngực đã bị anh xé rách ra, bàn tay của anh dùng sức phát tiết, vuốt ve bầu ngực mềm mại của cô, xấu hổ và giận dữ, tủi nhục và bất lực, lần lượt nảy lên trong lòng cô, nước mắt trong suốt lập tức chảy ra, giờ phút này, cô thậm chí một lòng muốn chết………..

Uông Hạo Thiên điên cuồng hôn lên môi cô, vốn định trừng phạt cô một chút, hoàn toàn không nghĩ tới sự phản kháng của cô, lại khơi dậy dục vọng chinh phục của mình, môi của cô thật tươi mát, cũng làm cho anh nổi lên phản ứng sinh lý, thật sự muốn ngừng mà không được…………..

Giãy dụa lung tung, đột nhiên Thích Vi Vi nhớ tới vết thương trên ngực anh, nhanh chóng nắm chặt tay thành quả đấm, hung hăng đánh về phía miệng vết thương của anh……..

“A…..” Uông Hạo Thiên bị đau đớn, hơi buông lỏng cô ra, cô cũng nhân cơ hội này, há miệng cắn lên cánh tay anh. Hận không thể cắn chết anh, ăn tươi nuốt sống anh…..

“Chết tiệt! Cô mau buông ra.” Uông Hạo Thiên đẩy cô ra, nhìn thấy trên cánh tay có vết máu hình hai dấu răng được sắp xếp ngay ngắn. Trong nháy mắt tất cả lửa giận đều tụ tập trên mặt………….
Bình Luận (0)
Comment