Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 107

Tô Tố buột ra mà không qua suy nghĩ, không phải cô cố ý nói dối, cả kiếp trước và kiếp này cộng lại, cô căm hận nhất là người đàn ông này.

Nếu có thể, cô thật sự ước chưa từng quen biết hắn ta.

Không quen?

Tiêu Lăng hơi nhún mày, cảm thấy có chút khó hiểu.

Thái độ của Mạc Tầm với Tô Tố rất kỳ lạ, mặc dù từ nhỏ anh đã không hợp với Mạc Tầm nhưng dù gì họ cũng lớn lên cùng nhau, ít nhiều cũng có chút hiểu Mạc Tầm.

Nếu nói dung mạo của Tô Tố thu hút Mạc Tầm, thì anh không hề tin.

Thứ mà đàn ông trong giới này thấy nhiều nhất là gì?

Phụ nữ!

Dù cho có không tự nguyện nhưng anh vẫn phải thừa nhận, gương mặt của Mạc Tầm rất có sức hút với phụ nữ, hơn nữa anh ta cần địa vị có địa vị, cần tiền có tiền, lại trẻ trung, thiếu gì phụ nữ? Mạc Tầm cũng đã 29 tuổi rồi, không phải đứa nhóc mới chớm 20, Tiêu Lăng mới không tin rằng Mạc Tầm lại tầm thường đến mức chỉ vì vẻ bề ngoài mà để mắt đến Tô Tố.

Hơn nữa, Người trong giới không ai không biết trong tâm khảm anh đã có một người phụ nữ ngự trị rồi. Anh vì muốn chữa bệnh cho Bạch Linh, mời hết các bác sĩ giỏi trong ngoài nước về bệnh viện khám chữa. Nghe nói còn vì cô ấy mà mang được từ đâu đến máu nhau thai, tình cảm sâu đậm như vậy, làm sao có thể vì vẻ đẹp của Tô Tố mà không nghĩ đến cảm xúc của Bạch Linh được!

Tiêu Lăng trìm trong dòng suy nghĩ, lẽ nào trên người Tô Tố có điểm gì thu hút Mạc Tầm sao, đến nỗi Mạc Tầm bỏ mặc Bạch Linh, cũng không thèm bận tâm đến anh để tiếp cận được Tô Tố.

“Anh sao thế?”

“Không sao, không quen thì tốt.” Tiêu Lăng lắc lắc đầu, thoát khỏi dòng suy nghĩ ban nãy, anh kéo tay cô đứng trước cửa phòng, “Đây là căn phòng mà anh đã cho người chuẩn bị cho em, em xem có thích không, có thiếu cái gì thì nói, để anh cho người chuẩn bị.”

“...”

Có phải anh đã sớm có ý đồ gì không vậy, đến phòng cũng sắp xếp xong rồi, Tô Tố có cảm giác như mình đã rơi vào miệng cọp mà không hay.

Tiêu Lăng nhìn ánh mắt cô như đoán biết được cô nghĩ gì.

Bằng một cách chẳng dễ chịu gì, anh gõ gõ lên đầu cô, “Đừng có nghĩ linh tinh! Anh thấy em gần bình phục rồi, nên cũng định làm giấy xuất viện cho em đến đây nghỉ ngơi.”

Xì!

Còn lâu cô mới tin!

Giờ Tô Tố mới có thời gian ngắm nghía căn phòng, có thể thấy, căn phòng này đúng là cũng vừa mới được dọn dẹp để kịp có người ở. Đồ đạc trong phòng cũng đầy đủ, chỉ thiếu vắng hơi người.

Trong phòng được trang hoàng toàn bộ bằng phong cách châu âu.

Màu sắc trong nhà cũng giống như phía ngoài của biệt thư, lấy gam màu trắng làm chủ đạo phối với chút màu vàng nhạt. Trong phòng, thứ làm người ta để mắt nhất là chiếc giường lớn kiểu âu.

Tô Tố cũng không muốn chú ý đến nó.

Nhưng nó thật sự to quá khổ, muốn không chú ý đến cũng khó. Ít nhất phải rộng đến 3 mét, chiều dài cũng phải khoảng 2,3 mét, nằm xếp một hàng 6 người cũng còn thừa chỗ.

Tô Tố giật nơi khóe miệng, tay run run chỉ chiếc giường, “Đây là cái gì?”

“Giường!”

“Em nhìn cũng biết là giường, anh chuẩn bị một chiếc giường lớn thế này làm gì?”

“Đương nhiên là để...” Tiêu Lăng cố ý kéo dài tiếng nói, thấy người Tô Tố căng lên, anh mới cười, ánh mắt không che giấu, nhìn khắp mọi nơi trên người cô, nói, “Ngủ!”

Tô Tố mặt phút chốc đỏ bừng.

Người này!

Có thể lưu manh với cô bất cứ lúc nào!

Cô chỉ sợ Tiêu Lăng thú tính nổi lên, đưa tay đẩy anh, “Anh đi ra mau đi, em mệt rồi muốn đi tắm.”

Tiêu Lăng gật đầu hào sảng, “Được, quần áo trong tủ, anh cũng đi tắm một cái.”

Anh cũng chẳng việc gì phải vội vàng, cô bây giờ đã ở trong nhà anh rồi, anh còn sợ mỡ đến mồm còn rơi?

Tiêu Lăng tỏ ra khá ga lăng, tiện tay đóng cửa cho cô sau khi ra khỏi phòng.

Thình thình!

Tô Tố ôm vội lấy lồng ngực đang xốn sang của mình, miệng lắp bắp, “Đừng đập nữa, chết tiệt, có gì mà phải đập mạnh vậy.”

Cô hít một hơi thật mạnh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, độ nóng trên mặt cũng dần tỏa đi.

Hù!

Khẽ nhòm qua khe của hé mở, trên hành lang không có ai cả.

Hả?

Đi thật rồi à!

Tiêu Lăng từ khi nào biết cư xử có phong độ vậy? Tô Tố chịp miệng, đóng cửa lại, cô suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn phải khóa cửa lại mới an tâm, làm xong mọi thứ cô mới vừa ý, phủi phủi tay.

“Hừ, phòng lửa, phòng giặc, phòng Tiêu Lăng!”

Tô Tố tiếp tục dạo quanh thăm thú căn phòng của mình, căn phòng Tiêu Lăng chuẩn bị cho cô có vệ sinh riêng biệt, trong phòng cái gì cũng có, trên mặt bàn, có cắm sẵn vài bông hoa ly, hương thơm ngào ngạt.

Tủ quần áo cũng đầy ắp, không chỉ quần áo, còn có giầy dép, túi tắm, mũ và một số đồ trang sức khác.

Tô Tố tặc lưỡi.

“Đây nào có phải tủ quần áo, đây là phòng thay đồ mới đúng.”

Cô lục đám quần áo, toàn đồ mới, đã được cắt mác cẩn thận, Tô Tố nhìn thấy logo trên đó mà nuốt nước bọt.

Cô vẫn nhận biết được đây là logo của hãng tự đặt may cao cấp!

Cô lập tức đóng cửa tủ lại, kiên quyết không thỏa hiệp với cám dỗ!

Khổ trước sướng sau dễ, sướng xong lại khổ mới khó, cô không hề muốn quen với những thứ sa xỉ như vậy, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, một người đàn ông có thể đưa cô lên cao thì cũng có thể ném cô xuống đất.

Trong phòng, thứ cô thích nhất là cửa sổ lớn chạm sàn.

Cô ở tầng hai, nhìn từ phòng của cô, vườn hoa bên dưới như được thu vào tầm mắt, đẹp khó tả. Duy có cái toàn bộ hoa đều là màu trắng, cô có chút không thích hoa ly cho lắm, thấy rằng màu trắng hơi nhạt nhẽo, so với hoa ly cô thích hoa hồng hơn nhiều, một màu đỏ rực yêu thích.

Thử tưởng tượng, một vườn hoa hồng đỏ rực ngút ngàn, một ngọn gió thổi qua, rạo rực một sắc đỏ tươi mới!

Đẹp biết bao!

Xem xong một vòng căn phòng, Tô Tố mới nghỉ chân, lôi quần áo đi tắm rồi nằm bẹp lên giường nấu cháo điện thoại.

Hừm.

Dù hai đứa nhỏ có vô lương tâm thật, nhưng dưới hoàn cảnh này,cô không thể nào rời đi, không qua 48 tiếng Tiểu Hy cũng không về nhà, hai đứa nó ở nhà một mình nói gì thì nói cô cũng không thể yên tâm được.

Tút tút tút...

Tô Tố ngạc nhiên, không ai nhấc máy!

Hai đứa nó đi đâu rồi?

Cô thử gọi cho Cảnh Thụy, đầu bên kia bắt máy ngay, không đợi cô nói gì, phía bên kia, Cảnh Thụy đã trễm giọng, “Yo, còn biết gọi về à.”

Tô Tố lập tức thấy như quả bóng trong cô nổ tung.

Cô đang chiến tranh với con trai, cậu nhóc cũng không vừa. Tô Tố bắt đầu tự thấy lỗi của mình, là một người mẹ đáng nhẽ cô không nên biến mất như vậy, không nên không liên lạc với hai đứa nó.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có lỗi.

Nằm sấp trên giường cô nói, “Cảnh Thụy à, cho mẹ xin lỗi nhé, mấy ngày nay mẹ không gọi cho con và Tiểu Thất.”

“Hứ!”

Tô Tố thấy vậy, cẩn thận chuyển sang chủ đề khác, “này... Cảnh Thụy, hôm nay có khi mẹ...”

“Không về được chứ gì.”

Tô Tố cười trừ, nếu như cô trốn về nhà, cô dám đảm bảo Tiêu Lăng sẽ duổi theo cô đến cùng trời cuối đất.

“Còn nữa, mẹ nuôi con hôm nay cũng không về nhà được, con với Tiểu Thất...” Tô Tố càng nói càng run.

“Con biết rồi, tiền mẹ để lại vẫn còn nhiều, con và em sẽ tự chăm sóc cho bản thân được, mẹ không cần lo lắng cho tụi con đâu, con và em định mai đi thăm ông cố cho ông vui.

“Ừ!”

“Con đang ăn ngoài hàng với Tiểu Thất., không có chuyện gì khác thì con cúp máy nhé.”

Vô lương tâm, thằng bé còn chẳng buồn hỏi sao cô không về nhà.

Tô Tố khóc thầm!

Tắt máy, cô nhìn bâng quơ.
Bình Luận (0)
Comment