Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 109

Tô Tố vò mặt bứt tai suy nghĩ về quan hệ giữa họ, không để ý đến cửa buồng tắm vừa mở ra.

Tiêu Lăng khoác trên mình áo tắm màu đen, chiếc áo khoác tạm trên người làm lộ ra lồng ngực vạm vỡ của anh, tay kia anh cầm một chiếc khăn tắm, lau lau tóc. Nhìn thấy Tô Tố anh cũng chẳng lấy làm lạ, vừa định mở miệng hỏi cô thì thấy cô đang ôm bức ảnh trên bàn, đăm chiêu.

Anh đứng khựng lại, mím môi.

Tô Tố vẫn đang nghiên cứu quan hệ của hai người.

Vừa nghĩ đến có thể đây là thanh mai trúc mã của Tiêu Lăng, cô thấy nhức nhối trong lòng.

“Làm gì đấy!”

“A...”

Cô giật mình vì tiếng nói của Tiêu Lăng, kêu lên một tiếng, đánh rơi cả khung ảnh xuống đất, vỡ vụn.

“A, anh đi sao không phát ra tiếng, làm em sợ chết khiếp.”

Cô nhìn những mảnh vụn trên đất, nuối tiếc. Khó lắm mới thấy được Tiêu Lăng lúc bé, lại vỡ mất.

Cô cúi người nhặt bức ảnh, “Tiếc quá, ảnh vỡ mất rồi, không biết có sửa được không.”

“Dừng lại!”

Tiêu Lăng gằn giọng, bước nhanh đến nắm lấy tay cô.

“A, đau!”

Tiêu Lăng nhìn bức ảnh đã vỡ, góc nhỏ nào đó trong tim anh dường như cũng vỡ vụn, anh đưa tay kéo cô về phía sau, quát nhẹ, “Vỡ nát hết rồi, em còn đụng tay vào làm gì.”

“Anh tức giận như vậy làm gì, chẳng qua chỉ làm vỡ một bức ảnh của anh, có đến nỗi phải như thế không? Hay là cô gái trên hình là thanh mai trúc mã yêu thương của anh, em đến động vào cũng không được phép.”

Tiêu Lăng hít sâu, cố trấn tĩnh, hạ giọng, “Nói gì thế! Là anh lo em đứt tay thôi.”

Tô Tố nhìn anh nghi ngờ.

Anh ta tốt thế sao?

Nghĩ một lúc, cô nhún vai, “Em có ngốc đến vậy đâu.”

Tiêu Lăng nhếch mắt nhìn cô, dù không nói gì nhưng trên mặt anh lộ rõ vẻ khinh khi.

“...” Tô Tố

Lúc ăn bữa tối, Tô Tố suýt chút là nuốt cả lưỡi của mình.

Ưm...

Ngon quá.

Rõ ràng chỉ là những món ăn thường ngày, sao lại có thể ngon vậy.

“Em ăn chậm thôi, không ai giành của em đâu.”

Tiêu Lăng ngán ngẩm lắc đầu, múc bát canh gà hầm đặt trước mặt cô, “Em đừng ăn cơm vội, húp bát canh đã.”

Tô Tố húp một thìa, mắt sáng bừng lên.

Canh gà hầm vừa tới, mùi thơm nưng nức, lớp mỡ gà cũng được hớt sạch, làm cho món canh không dễ bị ngán.

Dì Trương đứng phía sau thấy cô ăn tấm tắc khen ngon, liền nở một nụ cười hiền hậu.

Ăn bữa cơm thì phải ăn thế này mới ngon, mấy đứa con gái bây giờ vì giữ dáng, cô nào cô đó ăn như mèo vậy. Tô Tố lại không tin ăn mấy hột cơm như thế mà no được.

“ Dì Trương nấu khéo quá.”

“Cô Tô thấy hợp khẩu vị thì tốt quá.” Dì Trường cười tít mắt nhìn cô, càng nhìn bà càng thích, người vừa đẹp, lại có lễ độ, quan trọng nhất là biết cãi nhau với cậu chủ, ai da, lão gia mà biết được sẽ vui lắm đây.”

Dì Trương đã nghĩ xong phải về báo cáo cô cháu dâu tương lai với lão gia rồi.

...

Ăn xong cơm, Tô Tố hết dỗ đến dụ hỏi cho bằng được Tiêu Lăng quan hệ của anh với cô gái trong ảnh.

“Em gái? Anh còn có em gái,sao chưa nghe anh nhắc đến bao giờ?”

“Ừ.” Hiển nhiên Tiêu Lăng không muốn nói đến vấn đè này, anh ngồi trên ghế,tay xoa xoa mái tóc xoăn nhẹ của Tô Tố. Anh thở nhẹ, có thể em đã từng nghe qua rồi, nó tên Tiêu Diệp Lạc.”

“A ha?”

Tô Tố kêu lên một tiếng như muốn lật nóc nhà, mọi người hướng ánh mắt nhìn cô, Tô Tố ngắn cổ, ngượng ngùng quơ quơ tay hiện thị không sao, sau đó nói nhỏ với Tiêu Lăng, “Anh nói em gái anh là Tiêu Diệp Lạc?”

“Ừ!”

“Mẹ ơi, Tiêu Diệp Lạc, cô là nữ minh tinh vừa đoạt giải Oscar nữ chính xuất sắc nhất! Là minh tinh quốc tế Tiêu Diệp Lạc.”

Chẳng trách Tô Tố thấy quen, hóa ra là Tiêu Diệp Lạc!

Trong nước có ai lại không biết đến cái tên ấy, đặc biệt là năm nay Tiêu Diệp Lạc được đề cử giải oscar, thời gian ấy tin tức về cô ngập tràn mặt báo, màn hình. Tiêu Diệp Lạc cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Cô cũng chính là nữ diễn viên duy nhất trong nước đạt được giải thưởng cao quý ấy.

Năm nay cô mới 25 tuổi, vừa bước vào ngành giải trí mới có 6 năm, đã nhanh chóng từ một diễn viên học việc trở thành một minh tinh quốc tế. Trong giới, thân phận của cô là một bí ẩn, vì nổi danh quá nhanh, rất nhiều người đồn đoán xuất thân của cô không tầm thường, nhưng truyền thông cũng chưa lột trần được thân phận của cô.

Cái đáng quý hơn là cô có kỹ năng diễn xuất cao siêu, sinh hoạt thường ngày lại vô cùng giản dị, bắt đầu nghiệp diễn 6 năm không thị phi, thuộc số rất ít sao nữ không tạo xì căng đan.

Kiếp trước khi mà cô còn đang vật lộn làm một diễn viên hãng B thì Tiêu Diệp Lạc đã là một diễn viên hàng quốc tế, giữa hai người hoàn toàn không có giao tập, nhưng thông qua những người mà cô từng hợp tác, cô dược biết Tiêu Diệp Lạc là một cô gái vô cùng khiêm nhường.

Tô Tố cũng rất thích cô, rất muốn ngày nào đó có cơ hội gặp mặt, nhưng Tiêu Diệp Lạc sau khi nổi như cồn trong nước quyết định đến Mỹ phát triển, từ đó không quay về.

Hóa ra cô chính là em gái Tiêu Lăng.

Tô Tố nuốt nước bọt, thảo nào truyền thông không lấy được thông tin về xuất thân của cô ấy... vì sau lưng cô còn có cả một Tiêu gia.

“Tiêu Diệp Lạc là em gái của anh, em không nằm mơ đấy chứ?”

Tiêu Lăng nhìn cô gái đang mơ mộng trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp. Khi Tô Tố quay qua anh thì anh đã kịp trở lại bình thường. Ho một tiếng, nhìn cô, “Có cần anh nhéo em một cái, chứng minh em đang tỉnh không?”

“Anh nhéo đi.”

“...” lần này đến lượt Tiêu Lăng cạn lời.

Tô Tố vẫn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên cô như nghĩ ra gì đó, mắt sáng bừng lên nhìn Tiêu Lăng chăm chăm.

“Tiêu Lăng, em cần anh giúp một việc được không?”

“Không được!”

Hả? Cô còn chưa nói làm gì mà.

“Muốn xin chữ ký?” thấy Tô Tố chắp hai tay, đầu gật lia lịa, Tiêu Lăng gằn giọng một tiếng, “Không có!”

“Sao lại không có, cô ấy không phải em gái anh sao, anh mở mồm xin một chữ kỹ còn không dễ, Tiêu Lăng, em thật sự rất thích cô ấy, anh xin cho em một chữ ký đi, được không?”

“Nó bây giờ đang sống ở Mỹ cùng bố mẹ anh, đã rất lâu rồi không về lại.” Tiêu Lăng nhất quyết từ chối.

“Thế à, vậy bao giờ cô ấy về nước, anh giới thiệu cho em gặp cô ấy được không?”

Tiêu Lăng do dự đôi phút, không đồng ý luôn, anh cười an ủi Tô Tố, “Đừng nghĩ nữa, em cần chữ ký làm gì, đợi em một ngày nào đó thành minh tinh quốc tế, người ta còn phải tranh nhau xin chữ ký của em mới giỏi chứ.”

Tô Tố nắm chặt tay, kiên định, “Ừm, nhất định ngày đó sẽ đến.”

Tiêu Lăng cười khẽ, vuốt tóc cô.

Từ hướng cô không thể nhìn thấy, Tiêu Lăng mặt trùng xuống, anh như trầm hẳn đi.

Muốn làm quen?

Vĩnh viễn không cần thiết!
Bình Luận (0)
Comment