Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 117

Tô Tố chỉ cần nghĩ đến việc phải đi “quyến rũ” Tiêu Lăng thì khuôn mặt liền đỏ bừng lên.

Cô cầm nước đá trên bàn và thoa lên mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Hy nhanh chóng chỉ tay “Cậu, cậu đừng như vậy với tớ, tôi không được...”

Cô ta không biết những thủ đoạn quyến rũ.

Tiểu Hy cũng không thuyết phục cô, nhẹ nhàng liếc cô một cái, thở dài với sự hối hận, “Chà! Thật tội nghiệp Tiêu thiếu gia.”

“...”

Tô Tố cắn môi và do dự.

Tiểu Hy tiếp tục giữ khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trần nhà, “Chật chật... nếu như tớ là Tiêu thiếu gia thì chắc chắn sẽ đau lòng mất, người ta nói rằng ba mẹ của Tiêu Lăng đều ở nước ngoài phải không, uầy, sống một mình quanh năm, rất nhiều công việc, thậm chí còn không có người bên cạnh biết lạnh hay nóng, nói không chừng những ngày bình thường đều không có người tâm sự. Không dễ gì có một người bạn gái mà người bạn gái này cũng không quan tâm anh ấy, uầy, nghĩ lại thật là đáng thương.”

“...”

Có, có đáng thương không?

Tâm trí Tô Tố bỗng hiện lên việc Tiêu Lăng bị bệnh như không thể nói ra, chỉ được một mình thở dài trong đêm.

Cô ấy đột nhiên có hơi xấu hổ

Tiêu Lăng đối xử với cô ấy tốt như vậy, ngay cả khi những yêu cầu vô lý cũng có thể chấp nhận. Nhưng cô ấy là một người bạn gái lại không đủ năng lực...

Tô Tố bắt đầu suy nghĩ về bản thân mình, càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi trong lòng.

“Tiểu Hy, cậu nghĩ tớ nên làm thế nào?”

Xong rồi!

Mắt của An Tiểu Hy được “đánh bóng” sáng rực lên, quay người và nắm lấy chiếc túi từ ghế da mềm mại, đưa ra một chiếc túi nhỏ như là một kho báu nhân lúc mọi người không thấy thì nhét vào trong người Tô Tố, “mau cất vào!”

“Cái gì vậy?” làm điều lén lút vậy.

“Vật tốt”

Tô Tố tò mò mở túi ra và liếc nhìn nó, nhìn thấy nó bị sốc gần như nhảy dựng lên. Cô ta vội vã nắm cái túi, mới nãy vừa “đánh” đi đôi gò má ửng đỏ thì lại hiện lên một lớp phấn má, “Tiểu, Tiểu Hy...”

Thậm chí còn tặng cho cô ta thứ này.

“Tớ làm điều đó chỉ muốn tốt cho cậu.” Tiểu Hy chớp chớp đôi mắt, “Tố Tố à, con cá lớn như Tiêu thiếu gia cậu cần phải giữ chặt đó.”

Chúa ơi...

Cái gì với cái gì vậy.

Tô Tố gấp chiếc túi thành một cục nhỏ, từ dưới bàn nhét nó cho Tiểu Hy, “Tôi không muốn...”

“Không được không được, đây là những gì tôi đã kỹ lưỡng chuẩn bị cho cậu.

“...” Tô Tố không nói nên lời.

Cô ta tự chạm vào mặt, cay nóng cay nóng, cô ta nghĩ rằng mặt cô ta chắc chắn có thể rán trứng rồi.

Cô ta duỗi tay một thời gian, cánh tay đều đau mỏi nhưng Tiểu Hy không có ý định lấy thứ đó về, Tô Tố sắp khóc rồi, “Tiểu Hy...”

“Cậu cất nó vào mau, có người đến rồi,”

Cô ta vừa quay đầu, quả nhiên thấy nhân viên phục vụ trong quán cà phê từ hướng đó bước đến.

Ah, ah ah.

Thực sự để người khác thấy thì cô ấy mất mặt rồi.

Tô Tô gấp đến không biết để đồ đó ở đâu, An Tiểu Hy bịt miệng cười thầm và nói nhỏ với cô “Nhanh lên nhét nó vào túi.”

Tô Tố liếc nhìn cô, nhét đại đồ đạc vào túi của mình.

May mắn là đồ đủ nhỏ.

Cũng may mắn là túi lớn.

Không thôi thì... rất mất mặt.

Hành động của hai người khá rõ, thu hút đôi mắt bối rối của người phục vụ, sắc mặt Tiểu Hy rất bình thản, một chút xấu hổ cũng không có nhưng Tô Tố thì đỏ mặt rồi.

Đợi anh ta rời đi thì mới véo cô ta một cái “Tiểu Hy xấu xa, tại sao cậu lại đột nhiên chuẩn bị cái này cho tớ.”

Lúc Tiểu Hy hẹn cô ra thì rõ ràng là hẹn đi dạo phố, đúng lúc vào ngày mai cô ta với đoàn phim đi ra ngoại cảnh quay phân đoạn cuối cùng, phải lựa vài món đồ, cho nên mới ra ngoài. Đâu biết rằng con nhỏ chết tiệt này đột nhiên lại tặng cô ấy cái này. Nếu như cô ấy biết thì có đánh chết cô ấy cũng không ra.

Mọi thứ tớ đều muốn tốt cho cậu, cậu đi quay phim lần này phải đi 4, 5 ngày mà. Là một người bạn gái, làm sao có thể một chút lợi ích cũng không để lại cho bạn trai. Tiêu thiếu gia đàn ông đích thực thời kỳ hoàng kim, vậy yêu cầu cao nhất là khi nào, cậu không sợ những lúc cậu vắng mặt thì anh ta đi tìm người phụ nữ khác sao.”

“Không phải cậu nói anh ta không, không được sao...”

“Cho nên tớ chuẩn bị cho cậu thứ này, đúng lúc một công hai việc, nếu anh ta được thì tốt. Cậu cũng được thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, nếu không được thì có thể thuyết phục anh ta gặp bác sĩ.”

“...” Tô Tố chán nản.

Có vẻ như tất cả đạo lý đều bị Tiểu Hy chiếm hết, cô ấy còn nói được gì?

Hai người uống xong trà chiều thì tiếp tục dạo phố.

Tô Tố mua đồ đều không để tâm, ôm chặt chiếc túi trong người, sợ rằng bị người ta phát hiện trong túi cô ấy có giấu một đồ vật.

Tiểu Hy cạn lời.

Có khí phách chút được không, được không!

Cô ấy nắm tay Tô Tố nhắc nhở thầm thì, “Cậu tự nhiên mtột chút được không? Những người trong trung tâm đều nhìn cậu. Không biết thì tưởng rằng trong túi cậu giấu cổ phiếu đó, tưởng tượng một chút đi, như vậy sẽ tốt hơn chứ?”

Đó cũng là sự hi sinh anh hùng.

Nhưng mà Tiểu Hy nói như vậy, thì cô ta cảm thấy rằng động tác của bản thân dường như có chút cố ý, như thế sẽ thu hút nhiều sự chút ý ánh nhìn hơn.

Cô ấy hít một hơi dài, ngẩng cao đầu thẳng ngực nhìn thẳng thì toàn thân cô ấy có vẻ tự nhiên hơn.

“Đúng đúng đúng, có thể dạy được, là như vậy đó”

Tô Tố một bên đi thẳng một bên đảo mắt, “Tiểu Hy, hôm nay cậu rất bất thường.”

Hả...

Có gì không ổn?

Tiểu Hy cảm giác tội lỗi không nói nên lời.

Được rồi, cô ấy thừa nhận hôm nay cô ta có chút bất thường là tại sao cô ấy đã làm những điều này để giúp Tiêu Lăng, nguyên nhân là do hai ngày trước Tôn Nguyên 48 giờ liền “bảo vệ chặt lẽ” vô tình nhắc đến việc ký kết với đài Mango của cô.

Tiểu Hy mới biết rằng, là do công việc như chiếc bánh từ trời rơi xuống này hoá ra là do Tiêu Lăng sắp xếp.

Tất nhiên là người bạn tốt nhất của Tô Tố, cô ta làm sao có thể vì Tiêu Lăng mà cho ân huệ nhỏ như vậy lại mang lại phúc lợi cho anh ta.

Cô ấy nghĩ rằng như vậy, Tố Tố thực sự trải qua một mối quan hệ và điều thứ hai là những người đàn ông trong một vùng đều quá tầm thường, có thể hẹn hò với Tiêu lăng thì không sợ không có kết quả tốt, sau này già đi thì cũng rất vui để nhớ lại nó.

Hơn nữa, với sự hiểu biết của anh ấy về Tố Tố, nếu cô nàng này không thích đàn ông thì chỉ với vài câu nói của Tiêu Lăng thì có thể dọn đến nhà anh ấy ở sao?

Ý nguyện của Tô Tố cô ta đều hiểu, nhưng mà với chuyện tình cảm thì có cảm giác là được, lo nhiều quá làm gì. Nếu như cô ấy không dám bước thêm một bước thì cô ấy đẩy lùi một cái là được.

Tiêu Lăng có thể âm thầm sắp xếp một công việc cho cô ấy thì đây chính là đang quan tâm đến cô ấy.

Vả lại, An Tiểu Hy cô ấy là người biết cách tốt nhất để báo đáp.

Tiểu Hy cười nheo mắt.

Tiêu thiếu gia à Tiêu thiếu gia, tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, nếu như thấy được trong túi Tố Tố có thứ này còn có thể nhịn, vậy thì Tiểu Hy thực sự nghi ngờ liệu Tiêu Lăng có phải là người đàn ông không!
Bình Luận (0)
Comment