Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 193

Đã bảo là buổi họp báo anh sẽ xem mà, cô rõ ràng nhớ là bữa họp báo hôm nay sẽ kết thúc, chậc chậc... anh đâu phải là phóng viên, còn nói là trùng hợp gặp nhau.

“Hi hi, Mộ Bạch sư huynh, anh xác định là gặp tôi là sự trùng hợp à?” Tiểu Hy chớp mắt tinh nghịch.

Người đàn ông này chắc không phải đã có ý gì với Tô Tố nhà cô chứ.

Không ngờ lại không bị hai đứa con của Tô Tố làm hoảng sợ bỏ chạy, đây cũng hiếm hoi lắm, cô trước đó nói là muốn giới thiệu đối tượng với Tô Tố, nhưng người đồng nghiệp đó so với Mộ Bạch sư huynh thì... chậc chậc, không thể sánh nổi được.

Với tình huống này thì...

Chỉ có hai khả năng thôi.

Không thì Mộ Bạch sư huynh là thật lòng thích Tô Tố, cho nên căn bản không quan tâm đến vấn đề Tô Tố có hay không có con. Thứ hai... Mộ Bạch sư huynh thật ra là một người đàn ông nham nhở, chỉ là muốn lợi dụng Tô Tố, cho nên mới không quan tâm tình hình của Tô Tố.

Tiểu Hy nhìn vào nét mặt ôn hòa nhã nhặn của Mộ Bạch, thật lòng không thể có cách nào liên tưởng anh liên quan đến đàn ông nham nhở được.

Hơn nữa...

Tiểu Hy mút ngón tay của mình, cô trong trường học chưa từng nghe qua tác phong của Mộ Bạch có vấn đề, trái lại nghe nói anh thuộc hệ nam thần soái ca, xung quanh chưa từng có bạn bè khác giới, cũng chưa từng lăng nhăng với ai bao giờ, bạn học trong trường từng đồn rằng anh là dân đồng tính.

Hơn nữa còn là thụ...

Ặc... Tiểu Hy khẩn trương vứt bỏ những thứ đen tối lộn xộn trong đầu ra, Mộ Bạch sư huynh đẹp trai ôn hòa đến thế, nhất cử nhất động đều hiện lên nhã nhặn quý phái, con người như thế thì làm gì có khả năng là thụ được!

“Tô Tố, vẫn chưa chúc mừng cô hôm nay đã giành lại được thế trở mình vẻ vang, để ăn mừng chuyện này, cô sẽ không từ chối lời mời của tôi chứ.”

“Nhà... nhà tôi còn có hai đứa trẻ.”

Mộ Bạch đã suy nghĩ ra cách trước, “Hay là như thế đi, tôi đưa hai người về, tiện thể rước hai đứa nhỏ rồi cùng nhau đi ăn cơm, hai đứa con của Tô Tố có thể đã mấy ngày không ra cửa rồi, chắc buồn chán lắm, vừa đúng có thể dẫn chúng đi hít thở không khí trong lành.”

“Thôi... vẫn nên đợi đến tin tức của ngày mai ra rồi hẳn nói.” Lời thì cũng nói tới đây rồi, cô lại từ chối nữa hình như không nể mặt người ta lắm.

Tiểu Hy cũng sợ rằng cô sẽ từ chối, khẩn trương nắm chặt bàn tay của Tô Tố, lén lút kề tai cô nói nhỏ, “Đồng ý đi đồng ý đi.”

Một đối tượng tốt biết bao để phát triển.

Tô Tố không thể cứ lấy lý do mình bị tình yêu tổn thương thì mãi mãi sẽ không kiếm bạn trai nữa chứ.

Cô cảm thấy Mộ Bạch sư huynh cũng hợp để tiến triển lâu dài lắm.

Hi hi.

“... Được rồi, đi đâu thế?”

Mộ Bạch sợ Tô Tố sẽ mở miệng từ chối, trong lòng rất hồi hộp, nghe được lời đồng ý của Tô Tố, anh mới nhẹ lòng lại, anh cười cười hỏi, “Hai người muốn ăn món Trung hay món Tây?”

“Tôi sao cũng được, Tiểu Hy, cô muốn ăn gì?” Tô Tố ngoảnh đầu lại hỏi Tiểu Hy.

“Món Tây.”

Hi hi, món Trung cô ăn cũng nhiều rồi, muốn đổi sang khẩu vị khác.

“Tôi biết gần nơi đây có một nhà hàng món Pháp, trong đó đáng để suy nghĩ là món bít tết bò sốt tương, cũng khá là ngon, để tôi dẫn hai người đi thưởng thức.”

...

Sảnh lớn của khách sạn.

Phóng viên truyền thông đã toàn bộ rời khỏi.

Khi Tiêu Lăng vừa mới ngoảnh đầu lại nhìn, đã không còn thấy hình bóng của Tô Tố và An Tiểu Hy đâu cả.

“Tô Tố đâu?”

“Đi rồi.” Thư kí Trương nói, “ Vừa nãy tôi trông thấy cô Tô và cô An cùng nhau rời khỏi.”

“Có sắp xếp người đi tiễn không?”

“Vừa nãy Tiểu Trần có chạy theo... “

Lúc nói chuyện Tiểu Trần đã cầm theo chìa khóa xe trở về, nhìn thấy Tiêu Lăng và thư kí Trương anh lắc đầu, “Lúc tôi chạy ra đã không còn thấy người rồi, tôi lái xe dọc theo đường về nhà của cô Tô một hồi cũng không thấy bóng dáng, họ có thể chưa về nhà.”

Tiêu Lăng nhíu chặt đôi mày.

Thư kí Trương nhìn thấy liền vội vàng nói, “Có khả năng là đi ăn mừng rồi, tâm trạng của cô Tô hôm nay chắc cũng khá tốt.”

“Uhm.”

Tiêu Lăng xoa lên đôi mày, cô ấy đi thư giãn cũng tốt, tâm trạng có thể sẽ khá hơn, nhưng... sợ rằng cô ấy bị người khác nhận ra, nói sao đi chăng nữa tin tức sớm nhất cũng ngày mai mới lên báo. Anh dặn dò thư kí Trương, “Để bên bộ phận quan hệ công chúng phát hành tin hôm nay ra trước.”

“Vâng ạ.” Thư kí Trương gật đầu, nhìn sang thấy bộ dạng mệt lã của Tiêu Lăng, không nhịn được nói, “Tổng tài, hay là Ngài nên lên phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Thư kí Trương từ Tiểu Trần biết hết mọi việc, mấy ngày nay lại tận mắt chứng kiến tổng tài quan tâm lo lắng đến chuyện cô Tô, theo như Tiểu Trần kể, từ ngày sau khi cô Tô dẫn hai đứa trẻ rời khỏi Cẩm Viên, tổng tài không còn có đêm nào có thể có ngủ ngon giấc được.

...

Trong phòng tổng thống của khách sạn Bến Hải.

Tiêu Lăng tắm rửa xong, nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Anh đang mặc áo choàng tắm màu đen, châm một điếu thuốc đứng trước bên cửa sổ. Ánh nắng sáng chói che phủ lên người anh, xung quang anh đang cuộn một lớp ánh sáng chói, nhưng hiển nhiên thân hình anh lại càng cô đơn tiều tụy.

Anh hút xong một điếu lại tới một điếu.

Trong cái gạt tàn thuốc rất nhanh chất lên một đống tàn thuốc.

Anh quay người, nhìn vào căn phòng khách sạn quen thuộc, ở đây là nơi anh đã hai lần cùng với Tô Tố xảy ra tình một đêm, đối mặt với chỗ này, anh không tài nào ngủ được.

Tiếng chuông phòng reo lên.

Lòng Tiêu Lăng rung nhẹ, dập đi điếu thuốc rồi đi mở cửa.

Trông thấy người bên cửa ngoài, anh không che giấu nổi niềm thất vọng trên mặt mình, cau mày nhìn thư kí Trương, “Có chuyện sao?”

Vẻ mặt thư kí Trương khó xử, “Tổng tài... cô Đường la lối ầm ĩ nhất định đòi đến gặp anh, đuổi làm sao cũng không chịu về.”

Đường Sảng?

Nhớ lại ngày đó Tô Tố ở lối đi trên hàng lang nghe được những lời nhục mạ, Tiêu Lăng bất chợt vẻ mặt lạnh băng, ngữ khí cũng trầm xuống, “Thư kí Trương, cô từ khi nào ngay cả sự việc cỏn con như vậy cũng giải quyết không được, đuổi không đi thì kêu gọi bảo vệ đến quăng cô ta đi.”

“Nhưng... Đường Sảng nói trước đó trong buổi họp báo mở máy của bộ phim “Nhất Tiếu Nại Hà”, cô đích thực có lén lút gửi tấm hình cho phóng viên nữ, nhưng chưa từng chuyển tiền qua cho phóng viên nữ đó! Cho nên cô nói sau lưng còn có người muốn hại cô Tô! Hơn nữa người này còn nắm bắt rất rõ về hành tung của cô Tô, tôi nghĩ rằng lúc này cô ấy không cần thiết phải nói dối làm gì, cho nên tôi mới lên chuyển lời, cô Đường nói, cô có thể còn đoán được người mà muốn hại cô Tô là ai nữa.”

Sau lưng có người muốn hại Tô Tố?

Sắc mặt Tiêu Lăng trầm lại, “Để Đường Sảng qua đây.”

Thư kí Trương gật đầu, “Vậy tôi sẽ cho cô ấy lên.”

Chưa đầy năm phút, Đường Sảng đã xuất hiện trong phòng tổng thống. Vừa bước vào phòng cô đã khóc lớn bay đến chân của Tiêu Lăng, ôm chặt chân của Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, không, Tiêu tổng, tôi cầu xin anh, cho tôi con đường sống, tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi thật rồi, tôi không nên nói bậy bạ trước mặt truyền thông, anh cho tôi thêm cơ hội được không? Đừng đóng băng tôi... Tôi không mấy dễ dàng mới có được ngày hôm nay, Tiêu tổng tôi cầu xin anh, đừng đóng băng tôi, tôi cầu xin anh...”

Tiêu Lăng khinh ghét lấy chân đá cô ta ra.

Vẻ mặt đầy nước mắt của Đường Sảng, vẫn ngồi dậy bò tới.

Tiêu Lăng “Soạt” một cái đứng dậy, vẻ mặt cao to trừng mắt nhìn Đường Sảng, “Nói cái tôi cần nghe, không thì cút ra ngoài.”

Động tác bò của Đường Sảng lập tức dừng lại, cô là nghe thư kí Trương nhắc tới mới biết được có chuyện này, cô đích thực không có chuyển tiền cho phóng viên nữ kia, nhưng cô làm sao biết được ai muốn đối phó Tô Tố, cái người phụ nữ kia kẻ thù càng nhiều càng tốt, chết đi cho xong.

Và cô chỉ là mượn lý do này là để lên gặp mặt Tiêu Lăng. Cô ôm chặt lấy cái lọ nhỏ trong tay, đây là niềm hi vọng duy nhất có thể trở mình của cô.
Bình Luận (0)
Comment