Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 197

“Không được, nói rồi hôm nay anh mời mà”

Mộ Bạc nhanh chóng rút ví trả tiền, chuyện cười, anh không dễ dàng ăn một bữa cơm với Tô Tố, làm sao có thể để cô ấy trả tiền càng hơn thế, người trong giới bọn anh, chỉ cần đi ra ngoài ăn cơm mua sắm với bạn giới tính nữ, thì không có đạo lý để bạn giới tính nữ phải trả tiền.

Tiểu Hy nhìn hóa đơn cũng vô cùng ái ngại, Mộ Bạch ở trong trường rất thần bí, đúng thật là chưa có nghe qua gia thế.

Nếu như là công việc phổ thông, một bữa cơm ăn lên đến hàng nghìn, đích thực là chuyện xa xỉ, cô giơ tay lên biểu đạt bản thân có lời muốn nói, Mộ Bạch và Tô Tố cùng lúc quay sang nhìn cô, Tiểu Hy đề nghị, “hay là chúng ta AA (chia đôi)”

“Được”

“Không được”

Đồng ý là của Tô Tố, từ chối là của Mộ Bạch

Mộ Bạch rất kiên định lấy từ trong túi ví tiền ra, móc ra tấm thẻ giao cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ dùng tiếng Pháp hỏi, “có mật khẩu không ạ?”

“Không có”

“Vâng, tiên sinh xin đợi chút”

Tô Tố nhìn thấy Mộ Bạch tự lấy ra thẻ, bỗng chốc hối hả, “không được không được, Mộ Bạch, bọn em không thể lợi dụng anh được, anh vẫn còn đang đi học, lấy đâu ra nhiều tiền vậy”

Mộ Bạch cười khổ.

Chẳng lẽ anh ăn mặc rất giống người nghèo sao?

Anh âm thầm cúi đầu nhìn chiếc áo trắng và quân jean của bản thân, nhãn hiệu logo của quần áo và giày đều được giấu đi rất kín, không dễ dàng bị nhìn thấy. Anh chỉ là người thích mặc thoải mái một chút thôi, bộ quần áo này một chút cũng không rẻ hơn nhãn hiệu lớn quốc tế, toàn bộ đều là quần áo từ trong của hàng đã mấy trăm năm kế thừa ở Anh Quốc, với lại toàn làm thủ công...

Mộ Bạch không có giải thích, chỉ cười và nói, “anh không phải đã nhận nam diễn viên chính của {Nhất Tiếu Nại Hà} đó sao? Trước đây cũng chạy diễn viên quần chúng, thỉnh thoảng còn đi quay quảng cáo gì đó nữa, yên tâm đi, anh có tiền”

Tô Tố hoàn toàn không tin.

Mộ Bạch so với cô và Tiểu Hy còn lớn hơn mấy tuổi, như cô nhìn thấy, Mộ Bạch muốn khí chất có khí chất, cô cũng cùng anh đối thoại lời phim rồi, diễn xuất cũng đặc biết tốt, mà lại muốn nhan sắc có nhan sắc, nhung tại sao trong học viện điện ảnh lâu như thế vẫn không trở lên nổi tiếng? Nói cho cùng thì không có mối quan hệ, mà không có mối quan hệ đằng sau ẩn giấu một vấn đề trọng đại đó là không có tiền.

Bây giờ ăn cơm xã giao đâu đâu cũng đều cần tiêu tiền, không có tiền đi đâu kiếm mối quan hệ?

Càng hơn thế, {Nhất Tiếu Nại Hà} bộ phim này còn chưa mở máy quay, cho dù có mởi máy quay rồi, anh ấy một diễn viên mới, thù lao có thể có bao nhiêu? Chắc cũng bằng cô thôi? Thù lao của cô có bao nhiêu cô rõ hơn ai hết, mức độ chi tiêu ở thành phố A cao như vậy, chút thù lao đó thực tế hoàn toàn không đủ xem.

Tô Tố kiên định moi từ trong túi lấy ra tiền mặt, “Mộ Bạch, số tiền này anh bắt buộc phải giữ, nếu không thì là không coi em là bạn bè rồi”

“...”

Mộ Bạch buồn cười lại bất lực.

Xem ra anh về sau cần phải ăn mặc nhiều hơn, không thể tiếp tục mặc đơn giản thế này nữa, bởi vì sẽ khiến Tô Tố nghĩ anh là học sinh nghèo... ái, cần phải biết, truyền thông Tinh Quang thực chất anh cũng có 20% cổ phần, còn có tập đoàn của gia đình Tôn Tử anh cũng có 5% cổ phần, càng hơn thế... tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ của Tiêu Lăng lúc mới khởi nghiệp, anh cũng đầu tư một phần, cổ phần cũng đạt đến 5%, còn có mấy địa điểm giải trí của Lãnh Mạc... anh đều có cổ phần.

Vì vậy không hề nói khoa trương, anh ta một năm không có làm cái gì, chỉ đợi cuối năm chia hoa hồng, hoa hồng của một năm ít nhất đều có thể đạt đến 11 con số.

Tính ra thì anh còn là một nửa chức ông chủ của Tô Tố.

“Mộ Bạch, anh đang nghĩ cái gì vậy?”

“Không có” Mộ Bạch tỉnh lại, dở khóc dở cười, “khoản tiền này nói thế nào thì anh cũng không thể nhận, Tô Tố, anh đúng thật là có tiền”

Anh thật sự bất lực rồi, lại là lần đầu ở trước mặt một người nói một cách nghiêm trọng bản thân có tiền... anh nhìn về phía mặt Tô Tố, cô rõ ràng vẫn không tin.

“Mộ Bạch...”

Mộ Bạch động não, động tác mạnh mẽ từ trong tay của Tô Tố lấy ra ví tiền, sau đó nhét tiền vào trong ví của cô, “Tô Tố, em nếu như thật sự coi anh là bạn bè thì không nên tính toán khoản nhỏ này, vả lại nếu như e thật sự cảm thấy trong lòng ái ngại, vậy anh đợi em lần tới mời ngược lại”

“Mộ Bạch...” Tô Tố vô cùng bất lực, con người này làm sao mà cứng đầu vậy

Phùng má giả làm người mập sẽ đau à (ý nói: làm việc quá khả năng của bản thân)

Nhưng cô nhìn khuôn mặt chân thật nghiêm túc của Mộ Bạch, cũng chỉ có thể thở dài, “được, em ngày khác mời anh ăn cơm”

Mép miệng của Mộ Bạch cong lên hiện ra nụ cười ôn hòa

Ký tên trên hóa đơn cửa hàng, Mộ Bạch cất đi phiếu thu, sau đó đưa hai người phụ nữ ra cửa, “hiện tại các em có dự tính gì không?”

“Chúng em muốn về nhà rồi” hôm nay đã khiến Mộ Bạch tiêu nhiều tiền như thế, tiếp tục đi ra ngoài với anh nữa, khẳng định lại phải tiêu tiền, Tô Tố từ chối thẳng cắt đứt luôn ý tưởng của anh, “hai đứa con của em vẫn đang ở nhà, bọn trẻ có thể vẫn chưa ăn cơm, em và Tiểu Hy không yên tâm lắm, cần phải về nhà xem sao rồi”

Mộ Bạch có chút thất vọng, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, anh cười nói, “cũng tốt anh cũng chưa từng gặp qua con của em, lần sau nếu như có cơ hội đem bọn trẻ cũng cùng ra ngoài một lần, anh mời các em đi ăn cơm”

Tô Tố kháng nghị, “nói rõ rồi lần tới em mời”

Đúng thật là cố chấp.

Nhưng lại rất dễ thương

Mộ Bạch cười gật đầu, giơ tay ra thay hai người phụ nữ bắt một chiếc taxi, xuôi theo lời của Tô Tố nói, “được được được, lần tới để em mời”

Em mời anh thanh toán

Anh âm thầm bổ sung thêm câu đằng sau.

“Được, vậy chúng ta điện thoại liên lạc”

Xe taxi đã dừng lại ở ven đường, Mộ Bạch ga-lăng mở cửa cho hai người phụ nữ, “hai tiểu thư xinh đẹp, mời lên xe đi”

“Cảm ơn” Tô Tố đợi Tiểu Hy ngồi vào trong xe, sau đó bản thân mới leo lên xe, cô hạ cửa sổ xe cuống cười nhìn Mộ Bạch, “bữa trưa hôm nay rất ngon, cảm ơn nha, bái bai”

“Bái bai”

Đóng cửa lại, xe taxi liền khởi động máy

Mộ Bạch đứng thẳng người, hai tay nhét vào trong túi quần, ánh mắt nhìn rất lâu không thu về. Đợi chiếc xe thật sự bị khuất trong luồng xe đi lại không nhìn thấy nữa anh mới quay người đi, đối mặt với cửa kính lớn của nhà hàng.

Trên của kính lớn hiện ra một dáng hình đứng thẳng gọn gàng, áo sơ-mi quần jean giày vải... hình như đích thực có chút sạch sẽ quá đà rồi.

Mộ Bạch một bàn tay xoa cằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ trên cổ tây có cần phải thêm một chiếc đồng hồ không

...

Trong xe taxi

An Tiểu Hy vô cùng khẳng định nói với Tô Tố, “Tố Tố, tớ nghiêm trọng nói với cậu một chuyện”

“Cái gì?” Tô Tố cúi đầu mở túi xách lướt điện thoại, không có quan tâm

“Sư huynhMộ Bạch tuyệt đối thích cậu”

“pa...”

Tô Tố giật mình, điện thoại vừa cầm trong tay phút chốc rơi lên trên ghế xe, cô nhanh chóng đưa tay ra để nhặt lên, “Tiểu Hy cậu đừng nói linh tinh, tớ và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường”

“Thôi đi, cậu từ trước giờ không cùng bạn bè bình thường cùng đi ăn cơm”

Ồ, hình như cũng phải, “đó là... xem như bạn tốt rồi”

Tiểu Hy trợn tròn mắt, “cậu thật sự không cảm nhận được anh ấy thích cậu?”

Tô Tố dở khóc dở cười, “Tiểu Hy à, không phải tất cả người đàn ông tớ tiếp xúc đều là thích tớ, cũng có bạn tốt à”

Tiểu Hy sắp muốn ngất rồi, cô tóm lấy cánh tay của Tô Tố, bất lực nói, “cậu không phát hiện sao? Sư huynh Mộ Bạch tuy cùng hai chúng mình ăn cơm, nhưng ánh mắt luôn chỉ để ở trên người cậu, cơ bản chưa có từng di chuyển chỗ khác, còn nữa còn nữa, ánh mắt anh ấy nhìn cậu... heey, làm sao để diễn tả đây, giống như là một vũng nước mùa xuân, khiến người khác hận không thể chết đuối ở trong đó, ôn hòa không thể diễn tả bằng lời, nếu như đây không phải là thích, vậy trên thế giới sẽ không có từ “thích” này rồi”
Bình Luận (0)
Comment