Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 229

Mạc lão đầu nghĩ khác với Mạc Oanh Oanh.

Mạc Oanh Oanh dù gì cũng còn trẻ, mặc dù hơi ác độc chút, cô ta ác nhất cũng chỉ hủy đi dung nhan của Tô Tố, nhưng Mạc lão đầu thì khác, ông ta là một nhà quân sự, biết rõ chuyện gì cũng phải làm đến diệt cỏ tận gốc, nếu không lưu lại hậu hoạn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Để chắc chắn nhất, là làm cho cô biến mất trên thế gian một cách ma không biết, quỷ không hay. Đó mới là cách bảo đảm nhất.

Đó là giết người diệt khẩu.

Tiêu lão gia mặt biến sắc, không ngờ lão Mạc lại có ý định như vậy, tim Tiêu lão gia như hẫng lại, ánh nhìn của ông với người nhà họ Mạc lập tức phòng bị. Muốn giết mẹ của chắt của ông, cũng phải nhìn sắc mặt ông1chứ.

Mặt ông nghiêm nghị, nhìn lão Mạc cảnh cáo, “Lão Mạc, quá đáng rồi nhé, mặc dù mục đích tiếp cận Tiêu Lăng của cô ta không đơn giản, chúng ta cũng không thể tùy tiện lấy mạng người khác, đừng quên, chúng ta đều là quân nhân.” Thấy sắc mặt Mạc lão đầu cũng không mấy dễ chịu, lão gia cũng không thỏa hiệp nữa, ông trầm giọng, “Lão Mạc, đừng trách tôi không cảnh cáo ông, mau chóng bỏ ý định đó đi, ông cũng biết tôi làm việc rất có nguyên tắc, nếu ông động thủ thật, thì đừng trách tôi đối kháng lại, trước giờ tôi không bao giờ bao biện cho kẻ giết người.”

Lão Mạc sắc mặt bỗng nhạt đi, đến Mộ Đào và Mạc phu nhân sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Vậy là ông vì một đứa con gái vô danh mà hăm dọa bọn họ.

Mạc lão1đầu cắn răng, ánh mắt có chút hung hăng, “Lão Tiêu, tôi làm thế cũng vì tốt cho ông, ông không sợ Tiêu Lăng bị lừa mất hết sao?”

“Thằng tiểu tử thối ấy mà ngu muội đến vậy, cũng chỉ trách tôi chưa dậy bảo đến nơi đến chốn.”

“Ông...”

“Lão Mạc, chúng ta giờ đều đã nghỉ hưu rồi, cả đời sạch sẽ chẳng lẽ đến lúc sắp đi, ông còn muốn làm bẩn mình sao.” Lão gia và Mạc lão đầu là chiến hữu cả cuộc đời, cũng không muốn lật mặt với nhau, Lão gia nhẫn nại nói, “Chúng ta đều là muốn tốt cho các con các cháu thôi, nhưng chữ tốt này không phải dựa trên tính mạng của người khác, chúng ta từ lần đầu cầm súng là để đối phó với kẻ xấu, chứ không phải để nhắm vào cô nhi quả mẫu.”

Mạc lão đầu lấy lại được5chút lý trí, ông hít hơi sâu, “Nhưng tôi cũng không thể nhìn con bé Oanh Oanh cứ thế này được.”

“Vậy thì đợi tiểu tử thối đó đến đi, nếu nó còn một chút cảm tình với Oanh Oanh, không đợi ông nói, tôi chắc chắn sẽ đuổi người phụ nữ bên ngoài của nó đi ngay, bảo đảm cả đời này không để cô ta bước chân vào thành phố này, nhưng mà lão Mạc, nếu tiểu tử thối ấy thật sự không còn chút tình cảm nào với Oanh Oanh... thì nên xóa bỏ hôn ước miệng này thì hơn, chuyện tình cảm cố ép cũng không được, điểm này ông là người rõ hơn ai hết.”

Chuyện của Mạc lão đầu, ông biết rõ hơn ai hết.

Năm xưa, Mạc lão đầu có một người yêu thanh mai trúc mã, cảm tình của hai người rất tốt, người phụ nữ ấy cũng dịu2dàng nết na, chỉ còn thiếu một đám cưới nữa thôi, kết cục Mạc lão đầu khi ấy bị tiểu thư nhà đại hộ thích, ông lưỡng lự khá lâu sau mới quyết định tiến tới với tiểu thư nhà giàu kia.

Tiểu thư nhà đại gia kia chính là bà của Mạc Tầm, sau khi họ kết hôn, vì quan niệm khác nhau nên suốt ngày cãi cọ, rồi lão Mạc lại càng nhớ về người yêu thanh mai trúc mã ở quê nhà. Sau này còn âm thầm quay lại với người cũ, bị bà nội Mạc Tầm biết được, bà nội của Mạc Tầm dùng biện pháp cứng rắn chặn toàn bộ nguồn thu nhập của lão Mạc, vì phẫn nộ bà còn thiếu chút cách đi chức quân hàm của ông, chỉ vì lần này, Mạc lão đầu học được bài học nhớ đời, ông cắt đứt hẳn với người9cũ.

Nhưng vì giữa ông với bà của Mạc Tầm còn khoảng cách, nên họ không còn đến được với nhau.

Mạc lão đầu nghĩ lại nỗi khổ của cuộc đời mình, cau cau mày, ông không hề muốn Oanh Oanh cũng dẫm theo vết xe đổ của mình, cái cuộc sống mà không lúc nào ông thở nổi, cuối cùng cũng may bà nội Mạc Tầm chết rồi, nếu không... chắc chắn ông cũng điên mất.

Nhưng mà, tình trạng của ông khác với Oanh Oanh.

Mạc lão đầu cố thuyết phục lão gia, “Lão Tiêu à, nếu như không có người phụ nữ đó, nhỡ đâu Tiêu Lăng và Oanh Oanh lại đến được với nhau thì sao?”

“Đủ rồi.”

Đứng trước cửa nhà kính, Tiêu Lăng mặt lạnh băng, cũng không rõ anh đã đứng đó nghe bao lâu, sắc mặt lạnh đến đáng sợ. Anh từng bước tiến tới, cả người anh như tức giận1bừng bừng nhìn từng người nhà họ Mạc, từng câu từng chữ nói, “Bất kể là ai, chỉ cần động vào một ngón tay Tô Tố, tôi sẽ lấy mạng họ.”

Trong nhà kính, bỗng dưng im bặt không tiếng người.

Đến cả Mộ Đào và Mạc phu nhân đều bị vẻ tức giận của Tiêu Lăng làm cho thất kinh, hoàn toàn không nói thành lời.

Chỉ có Mạc lão đầu trải qua đã nhiều chuyện, ông chỉ thấy khó chịu với những lời Tiêu Lăng nói. Ông vừa định phát nộ, lão gia đã nhanh bước hơn ông.

“Tiêu tử thối, mày ăn nói kiểu gì với Mạc lão gia và hai bác bên Mạc gia vậy, ông dạy mày thứ lễ độ như vậy à?”

Mạc lão đầu trong lòng rất bực mà không nói ra được, mặt nín đến đỏ ửng.

Tiêu Lăng lạnh lùng nhìn một lượt nhà họ Mạc, anh bặm chặt môi, cằm căng lên, “Ông cũng dạy con, người mình yêu phải tự mình bảo vệ, ai dám tổn hại người đó là đang móc tim của chính con, đối với những kẻ đó không được rủ lòng thương sót.”

Lão gia quát lớn, “Cái khác thì mày không nhớ, sao chỉ nhớ mỗi câu này?”

Tiêu Lăng hừ nhẹ một tiếng, “Nói chung ai dám động vào Tô Tố, cho dù có sống mái một phen, con cũng không để kẻ đó dễ sống đâu.”

“Đứa con gái ấy có tốt đến thế không?”

“Đương nhiên là tốt, ông hãy nhớ Tiêu Lăng con đời này hoặc không kết hôn, nếu kết hôn chỉ có thể là người con gái tên Tô Tố, cô ấy là mẹ của các con con, là bà của các cháu con, tuyệt đối không thay đổi.”

Lão gia thấy mát lòng mát dạ.

Vậy mới là cháu của ông chứ, đáng tiếc con bé Tô Tố không ở đây, nếu không nó mà nghe thấy mấy lời này, con đường lấy được vợ của tiểu tử thối sẽ bằng phẳng hơn nhiều.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt vẫn phải giả phẫn nộ, “Mày thằng tiểu tử thối này, nếu thế sao hai năm nay mày còn mặc định chuyện hôn ước với Oanh Oanh, làm cho con bé bây giờ nói nếu không kết hôn thì đòi cắt tay tự sát hả, mày còn không mau có một lời giải thích cho nhà bên này.”

“Tự sát?”

Tiêu Lăng cười khẩy, hóa ra là thế, anh còn nghĩ chuyện gì có thể làm ông gọi anh về đây gấp như vậy.

“Chết chưa?”

Người nhà Mạc gia sắp tức chết đến nơi, ăn nói kiểu gì vậy, không biết lễ độ.

Lão gia cũng quát, “Thằng nhóc thối này ăn nói cho cẩn thận, thế nào là chết chưa? Giờ con bé đang nằm trong bệnh viện kia kìa.”

“Thế là chưa chết.” Tiêu Lăng nhạt nhẽo nói, “Chưa chết là được rồi.”

Anh quay người, bất cần biết sắc mặt người nhà họ Mạc ra sao, giọng trầm xuống, “Mạc lão gia, nếu hôm nay cũng đã đông đủ, cũng đỡ mất công cháu đi tìm từng người, hôm nay cháu chính thức thông báo với mọi người, hôn ước giữa cháu và Mạc Oanh Oanh chính thức hủy bỏ, còn nữa ông nói với Mạc Tầm, bảo anh ta tránh xa người phụ nữ của cháu ra, lần sau còn quấy rầy cô ấy, cháu sẽ phế hắn.”

Mạc lão gia tức đến run môi, “Mạc Tầm lần trước là do mày đánh?”

“Là cháu đánh, nó đáng bị thế.” Tiêu Lăng lạnh lùng nói, “Nó hoang tưởng chiếm người phụ nữ của cháu, ông nghĩ rằng là một thằng đàn ông, có thể bỏ qua được chuyện này không? Lần trước cháu nể mặt ông, chỉ dạy cho nó một bài học nhỏ, nếu còn lần sau... cháu tuyệt đối phế nó, cho nó đoạn tử tuyệt tôn, không tin ông có thể thử.”
Bình Luận (0)
Comment