Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 353

Buổi tối

Tiêu Lăng đi làm về đến nhà thấy Trương Hân ở đây, anh vô cùng kinh ngạc nhưng phút chốc giấu đi cảm xúc của mình, về đến phòng anh mới hỏi Tô Tố, “Sao cô ấy đến nhà mình vậy?”

“Anh còn hỏi.” Tô Tố đạp một cái lên cửa, túm lấy cà vạt của Tiêu Lăng, hung hăng hỏi anh, “Anh là đồ khốn, không phải anh nói tên khốn Lãnh Mạc yêu Trương Hân thật lòng sao, nếu vậy sao chị ấy lại đau khổ đến mức phải chạy đến tìm em như thế? Tên khốn ấy, anh không biết chị ấy đáng thương thế nào đâu, trưa nay lúc em nhìn thấy chị ấy, như một búp bê gỗ vậy. trước nay em chưa từng thấy chị ấy như thế, chắc chắn chị ấy bị tên chết tiệt Lãnh Mạc kia làm cho tổn thương nên mới không có chỗ để đi không thì sao có nhà mà không được về. em biết mà, đàn ông chẳng ai tốt lành cả.”

Tiêu Lăng thiếu nước bị thắt cổ, nhanh tay giữ tay Tô Tố lại, anh cười khổ não, “Em đừng vơ đũa cả nắm thế, anh đây chẳng là lãng tử quay đầu hay sao...”

Tô Tố lạnh lùng

Tiêu Lăng chỉ sợ Tô Tố nhắc đến những chuyện khi trước, nhanh chóng chuyển chủ đề, anh đề nghị, “Không thì, để anh gọi điện hỏi Lãnh Mạc xem có chuyện gì xảy ra?”

“Gọi gì mà gọi, không được gọi.” Tô Tố nghiến răng nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng em cảnh cáo anh, không được để Lãnh Mạc biết Trương Hân ở đây, nếu Lãnh Mạc cho người tìm Trương Hân, anh cũng phải nghĩ cách không được để cho hắn biết Trương Hân trốn ở đây. Thật là nực cười, tưởng rằng Trương Hân không có người nhà thì muốn bắt nạt sao thì bắt nạt sao? Nếu Trương Hân không chịu một nỗi ấm ức to lớn nào đó thì làm sao chị ấy có nhà không thể về? Tiêu Lăng em cảnh cáo anh một lần nữa, tuyệt đối, tuyệt đối không được phép nói cho Lãnh Mạc biết Trương Hân ở đây không thì anh không xong với em đâu.”

Tiêu Lăng còn nói gì được? mau chóng gật đầu đồng ý, “Được được được, anh không nói, không nói được chưa?”

Tô Tố tức mình.

Buông cà vạt của Tiêu Lăng ra, tức tối ngồi lên giường.

Tính cách Trương Hân cô biết rõ, chị ấy rất có tự tôn, nếu không phải đã đi đến bước đường cùng thì tuyệt đối không để cho người khác nhìn thấy hình ảnh thê thảm của bản thân. Mà hôm nay chị ấy đã xách va li rời khỏi nhà, không cần nghĩ cũng biết chuyện lần này lớn thế nào.

Tô Tố nghĩ đến khi trước bất cứ chuyện gì xảy ra đều có Trương Hân bảo vệ cô, mà bây giờ chị ấy chịu ấm ức cô lại không giúp được gì, càng nghĩ càng buồn lòng, càng nghĩ càng cay mắt.

Ngay lúc này, Tiêu Lăng hận nỗi không đấm cho Lãnh Mạc một trận.

Chuyện của hắn ta và Trương Hân sao lại làm cho người phụ nữ của anh buồn lòng chứ.

Tiêu Lăng nhanh chóng đi đến bên giường, ôm vai Tô Tố, “Sao em lại buồn, chuyện vặt vãnh giữa các cặp tình nhân là chuyện bình thường như cơm bữa thôi, họ đều là người trưởng thành, chắc chắn sẽ tự có cách giải quyết thôi.”

“Đàn ông các anh đều là người xấu.”

“Được được được, bọn anh đều là người xấu.” Tiêu Lăng thuận theo ý cô.

“Chẳng có ai tốt đẹp cả.”

“Ừ ừ, chẳng ai tốt cả.”

“Tất cả đều là dạng phụ tình bạc nghĩa.”

“Đúng, em nói đều đúng hết.”

Tiêu Lăng càng vậy, Tô Tố lại thấy mình có hơi vô lý, cô khịt khịt mũi, cắn môi nằm ra giường.

Tiêu Lăng thấy buồn cười, ngồi xuống bên vỗ nhẹ lên mông cô, “Còn biết ngại nữa à?”

“Không có.”

Còn cứng mồm nữa, Tiêu Lăng cũng không vạch trần cô, vỗ vỗ mông cô, “Mau dậy nào, đợi lát nữa các con về thấy em thế này sẽ cười cho đấy.”

...

6 giờ 50 phút tối.

Lãnh Mạc muốn điên khùng lên, đứng ngồi không yên liên tục nhìn đồng hồ trên tay, gương mặt sầm xuống như muốn đâm lê.

Mọi người xung quanh đều tránh xa anh.

Chuyện nực cười, ngoài trời đã đủ lạnh rồi, ai còn muốn đứng cạnh lão đại cho cóng mình hơn kia chứ.

Trương Hân sao vẫn chưa đến.”

Vương Bưu không ngớt mắt trông ra cổng ngóng, anh có một dự cảm không lành, nếu như hôm nay cô Trương không đến, lão đại chắc chắn không để cho họ yên, Vương Bưu mau mồm đáp, “Chắc cô Trương cảm thấy trong lòng không vui nên cố ý đến sát giờ đây mà.”

Lãnh Mạc cố giữ bình tĩnh.

6 giờ 55 phút.

Trời mùa đông tối nhanh hơn mọi mùa trong năm, lúc này ngoài kia trừ màu tuyết rơi trắng xóa, trời đã tối như mực mà Trương Hân vẫn chưa đến.

Lãnh Mạc gần như dính mắt vào màn hình điện thoại, khi này thấy cô vẫn chưa tới, bỗng chốc rồ lên, anh đứng phắt dậy, đạp gãy chân bàn trà, người hầu trong phòng phút chốc không dám thở ra tiếng, Lãnh Mạc đen sầm mặt, bước nhanh tới phòng khách, nhìn ra ngoài vẫn không thấy động tĩnh gì, bèn nghiến răng ken két, “Trương Hân, cô bỏ lời của tôi đặt dưới đít ngồi sao, 5 phút nữa còn dám không đến, tôi thề sẽ đánh gãy chân cô, sau đó nhốt cô lại bên cạnh tôi, tôi nói được làm được.”

Cả đám người trong phòng, bây giờ chỉ còn mình Vương Bưu dám cất lời, “Đại ca, ngoài trời mưa tuyết lớn như vậy, đường lại trơn, cô Trương có khi nào gặp chuyện gì...”

Lãnh Mạc phút chốc căng người.

Anh nhìn ra ngoài.

Mưa tuyết ngoài trời bay như vũ bão, ánh mắt lóe qua sự lo lắng, không nhẽ lại có chuyện thật.

không kịp nghĩ gì, anh lập tức gọi cho Trương Hân.

Trương Hân sớm biết anh sẽ tìm cô, từ lúc đến nhà Tô Tố cô đã tắt điện thoại rồi, nên Lãnh Mạc lúc này chỉ nghe được một giọng nữ, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, sorry...”

Sắc mặt Lãnh Mạc càng khó coi hơn, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, trên đó đã chỉ 7 giờ tối.

Trương Hân chưa từng trái lời anh, lẽ nào...

Anh chẳng buồn nghĩ gì, lập tức xông ra khỏi nhà.

“Ấy... đại ca, đại ca đi đâu đấy?” Vương Bưu nhanh chóng cầm theo áo khoác vắt trên ghế, duổi theo Lãnh Mạc, “Đại ca, nãy em chỉ nói bâng quơ vậy thôi. Cô Trương nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lãnh Mạc đón lấy áo khoác từ tay Vương Bưu, bước đi khá nhanh, vừa đi vừa dặn dò, “Lập tức gọi cho tất cả các bệnh viện trong thành phố, hỏi xem có ca nào là Trương Hân không, tôi cần câu trả lời sau năm phút nữa.”

Vương Bưu bước nhanh theo Lãnh Mạc, nhanh chóng gọi điện lệnh xuống dưới.

Lãnh Mạc đánh xe từ trong gara ra, Vương bưu thấy vậy sợ anh chạy nhanh quá sẽ có chuyện, nhanh chân ngồi lên ghế phụ, Lãnh Mạc chẳng rảnh nhìn anh ta một cái, vặn chìa nổ máy, phút chốc đạp ga hết lực, cả chiếc xe như tên bắn khỏi cung, lao vút đi.

Động tác của anh quá nhanh, Vương Bưu chưa kịp thắt dây an toàn, cả người đập mạnh vào kính cửa, đau đến độ anh ta rên lên. Lãnh Mạc dường như không hề để ý thấy Vương Bưu, vẫn đạp ga hết tốc lực, chiếc xe rít lên từng hồi phi vun vút trên đường.

Đến căn hộ của Trương Hân mất nửa tiếng, nhưng bị Lãnh Mạc cưỡng chế còn có 20 phút.

Trong lúc đó, Vương Bưu nhận được phản hồi của thủ hạ, anh ta mới thở phào nói, “Đại ca, các bệnh viện đều không có số liệu của cô Trương, chắc cô ấy không có chuyện gì đâu.”

Sắc mặt Lãnh Mạc càng khó coi hơn nữa.

Đến đây Vương Bưu có chút khó hiểu, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.

Trời ơi...

Nếu cô Trương không gặp chuyện gì bất trắc, cũng không ốm bệnh gì nhưng lại cho đại ca ăn thịt thỏ... Vương Bưu thầm cầu hộ, cô Trương ơi cô Trương, sau khi cô gặp được đại ca nhất định phải cẩn thận đấy, không thì... Vương Bưu thay Trương Hân toát mồ hôi.
Bình Luận (0)
Comment