Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 357

Mạc Oanh Oanh và một phụ nữ trung tiên cảm xúc nóng lửa, ở đâu nghe thấy tiếng Bạch Linh, và đám đông tụ tập ở đó cũng không quan tâm đến tiếng gào thét của Bạch Linh.

Này!

Mặc áo dày như vậy, chỉ mới chạm nhẹ một cái thì đã đau như vậy sao?

Diễn thì cũng phải diễn giống một chút chứ!

Bạch Linh ngã xuống đất, đứng cũng đứng không nổi, lúc nãy vẫn là một một khuôn mặt nhỏ nhỏ ửng đỏ đột nhiên trở thành một màu trắng bệt, cô ta cố gắng ôm chiếc bụng, trên trán toát ra những hạt mồ hôi hột, cô sợ hãi và cảm nhận thân dưới có một dòng nước nóng nóng ấm ấm chảy ra bên ngoài!

“Con... Con của tôi!”

Cô ta đau khổ gào thét, mọi người xung quanh ban đầu còn đang với tâm trạng xem kịch hay, nhưng nét mặt của Bạch Linh càng ngày càng trắng bệt đi, nét mặc đau khổ trên khuôn mặt cũng không giống như đang diễn, đột nhiên giật cả mình, đám đông nhanh chóng lùi lại một bước, sợ rằng chuyện của Bạch Linh sẽ liên luỵ đến bản thân họ.

“A... “

Mạc Oanh Oanh cũng nghe thấy tiếng hét của Bạch Linh, cô ta hoảng hốt, nhưng mà cô ta bị người phụ nữ trung niên đè lên người, cô dùng sức đẩy ra, trước mắt đều là kim sao, tức là trong lòng dù có gấp gáp cũng không có cách giải quyết, “Báo cảnh sát! Các ngươi đều chết hết rồi sao, mau gọi cảnh sát, tìm bảo vệ, a... bảo vệ... “

Bảo vệ năm phút sau mới đến.

Bảo vệ kéo người phụ nữ trung niên cuồng loạn, Mạc Oanh Oanh mới có cơ hội ngồi thở, từ dưới đất đứng dạy hung hăng chửi mắng người phụ nữ trung niên.

Bảo vệ lập tức ngăn cô ta lại, “Quý tiểu thư này, mời cô bình tĩnh một chút!”

“Ông mới là tiểu thư, cả nhà ông mới là tiểu thư! Các ngươi đều chết hết rồi sao! Chỗ này xảy ra rắc rối trong thời gian lâu như vậy, tại sao các ngươi bây giờ mới đến! Bây giờ các ngươi lập tức ném người đàn bà điên rồ này vào đồn cảnh sát, tôi muốn cho cô ta xem kết quả của việc xúc phạm tôi!”

Tại thời điểm này, khuôn mặt mặt Bạch Linh sưng lên thành đầu lợn, cả khuôn mặt đỏ gay gắt sau đó cộng thêm khuôn mặt gào thát, trông rất đáng sợ. Bảo vệ không thể nhịn, chỉ về phía Bạch Linh, “ Bạn cô bây giờ tình hình rất xấu, cô không đi xem xem sao!”

Mạc Oanh Oanh bây giờ mới nhớ đến sự tồn tại của Bạch Linh, cô quay đầu xem, nhìn thấy tình hình của Bạch Linh liền hoảng hốt, lần này Bạch Linh đã đau đến nỗi khập khiễng trên mặt đất, cơ thể dưới đã có một vũng máu.

Mạc Oanh Oanh mắt sưng bây giờ chỉ còn lại một nụ cười gượng, nhìn dáng vẻ của Bạch Linh sợ đến xuýt khóc. Cô ta không dám chạm vào Bạch Linh, “Chị dâu, chị làm sao vậy, đừng làm em sợ...”

Bạch Linh gần như căm hận Mạc Oanh Oanh!

Cô ta cắn chặt môi, “Gọi 120, mau gọi 120!”

“Vâng vâng vâng, em sẽ gọi điện thoại ngay...”

Mạc Oanh Oanh sợ sệt dưới sự hoảng hốt này, run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, dưới sự sợ hãi của cô ta, người đầu tiên cô ta gọi không phải là 120 mà là gọi cho Mạc Tầm, điện thoại vừa được nghe máy, Mạc Oanh Oanh bật khóc, “Anh, anh mau đến, chị dâu xảy ra chuyện rồi, chúng em ở lầu 3 trung tâm mua sắm Vạn Đạt, chị dâu chảy rất nhiều máu. Anh mau đến!”

Đồ ngu!

Tô Tố đứng bên ngoài dám đông nhếc miệng lên.

Ai gặp phải loại cô gái ngu ngốc như Mạc Oanh Oanh, thực sự là xui xẻo cả đời, tình trạng này mà gọi cho Mạc Tầm? Mạc Tầm là vị thần tiên hay là có khả năng dịch chuyển Bạch Linh đến bệnh viên, nhưng mà cô ta không đồng cảm với Bạch Linh, cô nhìn dòng máu từ từ lan rộng từ từ cơ thể dưới của Bạch Linh và đột nhiên nhớ lại cảnh tượng cô ta trên bàn mổ.

Cũng một màu máu đang chảy ròng rọc.

Cũng mất đi đứa con!

Máu chảy thành như vậy, đứa con không thể sống sót được!

Tô Tố cười lạnh lùng, đây có phải là quả báo không, ác quả ác báo?

Cô ta đứng yên ở đó không cử động, có những người xung quanh che đi thân hình của cô, Mạc Oanh Oanh và Bạch Linh cũng không phát hiện ra cô ấy.

Nửa tiếng sau, Mạc Tầm lao nhanh đến với một thể đau khổ.

Anh ta cưỡi gió trên chân, bước đi lớn từ bên cạnh Tô Tố lướt qua. Vừa định đi vào trong đám đông nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó và như thế dừng bước, nhìn thấy Tô Tố, anh mắt anh ta hoàn toàn đều cảm thấy sai trái. Không thể ngờ rằng trong tình trạng như vậy lại gặp Tô Tố.

Mạc Tầm đã một tháng mấy không gặp Tô Tố rồi, cho đến bây giờ nhìn thấy Tô Tố thì đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị tách rời.

Tại lúc này anh dường như đã quên đi cả thế giới, trong mắt chỉ còn tồn tại một mình Tô Tố.

“Em...”

Tô Tố tựa người vào bức tường kính, uể oải nhìn Mạc Tầm. Chỉ vào trong đám đông, Bạch Linh máu không ngừng chảy, cười mỉm và nói, “Anh không đưa Bạch Linh đến bệnh viện nữa, e rằng cô ta sẽ chảy nhiều máu đến chết!”

Mạc Tầm thức tỉnh!

Anh ta vừa quay đầu, nhìn thấy Bạch Linh dưới đất, áo khoát trắng của cô ta đã bị đẫm máu, ở phía dưới viền váy nhuộm ra bông hồng màu đỏ của máu, nhìn vào trông rất sốc, Mạc Tầm đột ngột dừng bước chân, anh ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng vài tháng trước lúc Tô Tố mất, cảnh tượng tương tự như vậy.

Lúc đó anh ta cùng với Bạch Linh từ phòng mổ đi ra sau đó đi gặp Tô Tố, cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trên bàn mổ trống rỗng.

Bụng của Tô Tố bị mổ ra, ở ngay bụng có một dòng máu chảy ra miệng bụng. Máu liên tục chảy ra từ vết thương, chiếc bàn mổ màu trắng đã bị thấm máu, Tô Tô nằm trên bàn mổ như thế, đôi mắt to tròn, nét mặt sững sờ, một bộ dạng chết không toàn thây, nằm bên cạnh cô ta là những đứa trẻ mới được lấy ra, cơ thể của đứa trẻ đã tím tái và lạnh.

Vào lúc đó anh cảm thấy trái tim của anh bị ném một cái, đau đớn và đau đớn!

Và bây giờ, Bạch Linh cũng cùng một cách ngã ở trước mặt anh.

Trong một khoảnh khắc, anh hoàn toàn không dám bước lên.

“Anh... anh mau đến, chị dâu chảy nhiều máu quá, anh mau đến đây...”

Mạc Tầm đột nhiên thức tỉnh, sải bước đi đến bên cạnh Bạch Linh, bế cô ta lên, cảm thấy được sự thấm ướt, Mạc Tầm lúc đó hoảng loạn, anh ta liếc nhìn Mạc Oanh Oanh, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mạc Oanh Oanh đâu dám nói là vì cô ta, nhìn thấy dáng vẻ tra hỏi của anh trai, ánh mắt né tránh đi, “Em, em cũng không biết... đột nhiên, đột nhiên bị như vậy... anh, anh đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau đưa chị dâu đến bệnh viên...”

Chết tiệt!

Mạc Tầm và Mạc Oanh Oanh lớn lên cùng nhau, làm thế nào không biết đức tính của Mạc Oanh Oanh, nhìn dáng vẻ của cô ta là biết điều này không thể không liên quan đến cô ta.

“Tầm...” Bạch Linh đột nhiên nắm lấy áo Mạc Tầm, nước mắt chảy dài dọc theo đôi mắt, cô ta cảm thấy trong cơ thể, linh hồn nào đó bắt đầu dần dần tan chảy, đứa con này không dễ gì cô ta mới có được, ngay lúc này xảy ra chuyện, cô ta cảm thấy trong lòng rất đau đớn, khóc đau khổ nhìn Mạc Tầm, “Con của chúng ta... có phải mất rồi không?”

Mạc Tầm trong lòng cũng hoảng sợ.

Chảy nhiều máu như vậy, đứa con chắc chắn không giữ được. Anh ta ôm chặt lấy Bạch Linh, “Linh Nhi, chúng ta sau này còn có con, còn có nhiều đứa con nữa...”

Nước mắt Bạch Linh chảy ra từ khoé mắt!

Cô ta nhắm mắt lại!

Con của cô ta... không còn nữa! Không còn nữa!

Cô ta giữ chặt nắm đấm, hận đến muốn đâm ngàn con dao vào Mạc Oanh Oanh, nếu như không phải cô ta, thì con của cô ta làm sao sảy đi!

Bạch Linh cắn răng!

Mạc Oanh Oanh, cô giết chết đứa con của tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!
Bình Luận (0)
Comment