Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 399

Bạch Linh nằm im trên một chiếc giường trắng lớn.

Sắc mặt cô trắng thảm hại, gần như hòa tan với màu trắng của chiếc giường đơn.

Hơn gần nửa ngày cô mới dần dần phục hồi sức lực.

Cô từ từ từ giường ngồi dậy, thân dưới là nỗi đau xé tim gan, khuôn mặt cô thoáng chút méo mó, cô khỏa thân, gắng gượng đi vào nhà tắm, cô mở vòi nước, khách sạn này là khách sạn đơn giản nhất, đến cả nước nóng cũng không có.

Nước lạnh thuận theo đầu vòi hoa sen sà xuống, đụng vào da thịt khiến da cô nổi hết từng cục da gà lên.

Bạch Linh lạnh đến nỗi hai hàm răng run cầm cập, rơi nước mắt gắng hết sức để chà nhẹ lên vết thương trên người.

Những vết thương xanh xanh tím tím ấy nhìn vào dơ ơi là dơ, mới vài ngày trước cô còn được Mạc Tầm cung phụng trên tay như nàng công chúa, vậy mà hôm nay, anh lại chà đạp cô không thương tiếc như vậy.

Mạc Tầm

Bạch Linh cắn thật chặt hàm răng của mình lại.

Giờ đây người cô hận nhất không phải Mạc Oanh Oanh, không phải Tô Tố, càng không phải hai vợ chồng Mạc Đào, người cô hận nhất chính là Mạc Tầm.

Ai làm gì cũng không thể tổn thương đến cô.

Chỉ có Mạc Tầm.

Chỉ có Mạc Tầm mà cô yêu thương nhất.

Nếu anh không yêu cô, sao anh lại cho cô cái cảm giác được yêu thương đến vậy, chính lúc cô cho rằng sắp có được hạnh phúc, anh lại thu lại toàn bộ tình cảm của mình, khiến cô từ trên thiên đường trực tiếp rớt xuống địa ngục, cô thà rằng cô chưa bao giờ được gặp qua sự dịu dàng như thế, vậy cô sẽ không yêu, càng không bị tổn thương.

Những giọt nước băng lạnh làm ướt cả người cô, trong nhà tắm dường như ngập tràn hơi lạnh. 2.5.8 ZW.

Bạch Linh nắm lấy khăn tắm màu trắng, cố hết ức để chà sát nhẹ, vết bầm tím xanh trên người cô bị chà sát, liền đỏ ửng lên, da của cô dường như đều bị chà rách, mạch máu đỏ tươi lộ hết ra ngoài.

“Mạc Tầm, tôi Bạch Linh trong những năm tháng còn sống, tuyệt đối không để anh sống tốt, là anh phản bội tôi trước, là anh ném tôi xuống đại ngục trước, cho nên... đừng trách tôi ác độc, đừng trách tôi, điều này đều do anh tự chuốc lấy, đều do anh tự chuốc lấy.”

Bộ đồ ngủ đó của Bạch Linh đã bị nát vụng không ra hình dạng gì rồi, cô chỉ có thể mặc đồ tắm của khách sạn ra khỏi cửa.

“Cô ơi, đây là đồ tắm trong tiệm chúng tôi...”

“Tiền cho anh” Bạch Linh đưa tiền giấy một trăm ngàn mà Mạc Tầm đã vứt cho cô ta trước đó ném cho ông chủ tiệm, mắt lạnh băng làm người khác khiếp sợ, “Đủ chưa”

“Đủ rồi đủ rồi...”

Ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi một lớp mỏng, vậy mà gió lạnh vẫn cứ lạnh như cũ, cô ôm chặt bộ đồ tắm màu trắng, chả ngó ngàng đến ánh mắt kì lạ của người xung quanh, cứ đi trên đường mà không có mục tiêu gì.

Trời đất rộng lớn bao la, cô hoàn toàn không biết nên đi đâu.

Tóc đang còn ướt của cô bị gió lạnh thổi qua, lạnh đến nối tê cứng thành đá, vậy mà Bạch Linh không chút để tâm.

Trong đầu cô tái hiện lại từng chi tiết của từ đầu câu chuyện.

Từng cảnh từng cảnh giống hệt như một bộ phim đang tái hiện chớp nháy trong trí óc cô.

Mắt Bạch Linh cô càng ngày càng tối sầm lại, bước chân của cô cũng bắt đầu lắc lư. 2.5.8 ZW.

Đột nhiên_

Sau lưng có người vỗ vai cô, mắt Bạch Linh ngơ ngơ quay đầu lại.

“Xin hỏi, có phải cô Bạch Linh không”

...

“Mất đuôi rồi?”

Thời tiết lạnh như vậy, cả đầu Vương Bưu đầy mồ hôi, ấp úng đáp, “Dạ, Dạ vâng, tôi sai hai người phải luôn theo sát Bạch Linh, hai người họ lúc mới bắt đầu mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng vừa nảy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đúng hai mươi phút trước, có người dùng thuốc gây mê đâm vào họ, sau đó hai người họ ngất xỉu tại một hẻm nhỏ, xém chút bị chết cống, sau khi tỉnh dậy đã không thấy Bạch Linh đâu nữa.”

Sắc mặt của Lãnh Mạc dường như có thể cạo ra cả một lớp sương lạnh.

Đầu Vương Bưu càng cúi thấp hơn.

Nếu như dung số liệu để phân chia giới xã hội đen ra, khắp Châu Á này, đại ca ít nhất chiềm tới bảy phần, mà thành phố A lại là đại bản doanh của anh ta, trong trại anh ta mà làm mất dấu một con nha đầu trói gà không chặt như vậy, thật sự là một sự sỉ nhục lớn.

“Sai người đi tìm chưa?”

“Đã sai người đi tìm rồi, nhưng tình hình là, tình hình không được lạc quan lắm, theo lý mà nói nếu như đang ở thành phố A sẽ không có người mà ta không tìm được, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, vẫn thản nhiên không có bất kì một tin tức nào, dường như... dường như Bạch Linh hóa thành không khí tự biến mất khỏi thành phố A vậy”

Lãnh Mạc mặt lạnh hơn, “Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm cho ra con đàn bà này.”

Bạch Linh mà còn sống, giữ lại chỉ có thể là một tai họa.

“Dạ, em đã phái thuộc hạ đi tìm rồi.”

Lãnh Mạc ngặm chặt môi.

Tư liệu anh điều tra đã vô cùng chi tiết, có thể giúp Bạch Linh cũng chỉ có tên Lưu Tư Minh đó thôi. Anh nhanh chóng nhìn Vương Bưu, Vương Bưu dường như biết anh muốn nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu, “ Không phải tên Lưu Tư Minh đó đâu, Lưu Tư Minh luôn nằm trong sự giám sát của chúng ta, anh ta không thể, cũng không có cái khả năng giấu Bạch Linh đi.”

Mày mắt Lãnh Mạc càng thêm sắc lạnh.

Có thể ở địa bàn anh mà đưa người đi, lại không để lại bất cứ dấu tích gì, anh nhất thời không nghĩ ra là ai.

“Đại ca...:

“Đợi Trương Hân xuất viện, bên mình âm thầm phái theo mấy vệ sĩ, nếu sau này còn để xảy ra chuyện như vậy nữa, bảo bọn họ không cần vác mặt về gặp tôi nữa.”

Sắc mặt Vương Bưu đầy cung kính,”Dạ, em biết rồi.”

...

Tối hôm đó, lúc Lãnh Mạc đang chăm sóc cho Trương Hân, Vương Bưu báo tin đến.

“Vương Bưu?”

“Cô Trương, cô có cảm thấy đỡ chút nào không?”

Đâu nhanh như vậy được.

Trương Hân lắc đầu, “Vẫn chưa”

Cô nhúc nhích cái thì lòng ngực vẫn đau ghê gớm, nói lớn tiếng trấn động đến lòng ngực cũng cảm thấy đau, trở người cũng cần phải có Lãnh Mạc giúp đỡ.

“ Vương Bưu anh tìm Lãnh Mạc có việc gì không?”

Lãnh Mạc liếc mắt nhìn một cái.

“À, không có, chính là đến xem bên này có chỗ nào cần giúp đỡ không.” Vương Bưu nhẹ nhàng ho lên một tiếng, “Đại ca, anh một mình chăm sóc cho cô Trương có nổi không, hay chúng ta tìm một y tá cáo cấp đến?”

“Đúng vậy...” Trương Hân đau lòng nhìn Lãnh Mạc, “Hay là vẫn nên tìm một ý tá thôi, anh cứ canh giữ em cả ngày lẫn đêm như vậy, em có bất kì động tĩnh gì anh đều tỉnh ngay, cứ vậy hoài thân thể anh sao chịu nổi.”

“Không sao.” Lãnh Mạc sờ đầu của cô, “Em đừng nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Trương Hân nghe xong trong lòng ngọt lịm, lần này cô xảy ra tai nạn, Lãnh Mạc đối với cô đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Đay cũng được xem trong hỏa gặp được phúc rồi.

Trương Hân nằm trên giường, cơ thể cô đang trong giai đoạn hồi phục, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lãnh Mạc tắt đèn đóng cửa phòng lại, cùng Vương Bưu đi ra ngoài phòng khách.

Vương Bưu lúc này mới đem kết quả điều tra được báo cho Lãnh Mạc, “Đại ca, tra ra rồi, là người từ Kinh Thành đến dẫn Bạch Linh đi, hiện giờ đã ngồi máy bay bay hướng Kinh Thành rồi.” Mặt Lãnh Mạc rất khó coi, Vương Bưu lập tức giải thích, “Sau khi em biết tin đã ngay lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng Trương, chuyện ở sân bay suy cho cùng chúng ta cũng không tiện ra mặt, cục trưởng Trương đã đồng ý ngăn người lại, nhưng, anh ta không thành công... dựa lên lời cục trưởng Trương nói, đây là lệnh của cấp trên.”

“Cấp trên?”

Vương Bưu nghiêm mặt lại, gật đầu liên tục, “Cục trưởng Trương không nói rõ rốt cuộc là ai, nhưng người gọi điện thoại cho cục trưởng Trương là một quan chức Trung Ương cấp cao, như vậy cho thấy người dẫn Bạch Linh đi thân phận tuyệt đối không đơn giản.”

“Tiếp tục tra, nhất định phải tìm cho ra ai là người bảo vệ Bạch Linh”
Bình Luận (0)
Comment