Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 437

Ngày tiếp đó.

Đến ngày thứ hai, những vị khách được mời bắt đầu từng người từng người đến đây, những khách sạn gần đó cũng bắt đầu náo nhiệt lên.

Lão gia tử mời không ít phóng viên đến, Tiêu Lăng và Tô Tố hôm qua mới đăng kí kết hôn, tin tức Tiêu Lăng cõng Tô Tô trong ngày tuyết đi bộ chậm rãi đã được đăng báo, hình ảnh chụp rất đẹp, hai người nghiêng đầu nhìn nhau, trong mắt đều là những tình cảm dịu dàng.

Một đám cư dân mạng hoan hô, “Đây mới là tình yêu đích thật.”

Những âm thanh không tốt tức thời bị chìm lắng xuống.

Một con người không thích bị chụp lén như Tiêu Lăng không ngờ lại không giận dữ, nhìn lên tấm hình trên báo, qua một hồi mới gật đầu, “Uhm, tấm hình chụp không tồi lắm.”

Tô Tố, “...”

Ngày đó Tiêu Lăng và Tô Tố cũng với những người công ty tổ chức tiệc cưới luyện tập thử một vòng, những quy trình đại khái đi qua một lần, hôn lễ ngày đó thời gian mở màn từ mấy giờ đến mấy giờ, thời gian giữa màn từ mấy giờ đến mấy giờ, thời gian nào là thời gian biểu diễn, sau đó là thời gian làm lễ đằng sau. Thứ khác họ cần lo lắng, thứ Tiêu Lăng và Tô Tố cần làm là đi quy trình chủ yếu của hôn lễ đều đi một lần, tránh lúc đó hoang mang.

Luyện tập xong quy trình về đến khách sạn đã là 10 giờ tối rồi.

Về đến căn phòng, Tô Tố nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên mặc bộ đồ quân trang, trên bộ quân trang vừa ngôi sao vừa là vạch màu, nhìn đến Tô Tố hoa cả mắt.

Hai người đều là cả thân chính khí, tuy rằng mặt không cảm xúc nhưng lại khiến người khác có có cảm giác tốt.

Tô Tố đại khái đoán được hai người này là ai.

Quả nhiên, Tiêu Lăng nhìn thấy hai người liền chào đón, “Bác trai, bác gái, hai người đến khi nào thế?”

Nhìn thấy Tiêu Lăng, sắc mặt của người đàn ông trung niên ôn hòa lại chút, ánh nhìn của ông từ Tiêu Lăng chuyển sang người Tô Tố, lộ một nụ cười ôn hòa với Tô Tố, “Bác và bác gái của con mới vừa đến đây... đây có phải là cháu dâu không?”

“Bác trai, con chào bác.” Tô Tố có chút căng thẳng.

Tiêu Quốc Chính đôi mày nhíu lại, cười nói, “Đừng căng thẳng, bác chỉ nghiêm nghị với lính mình thôi.”

Ấn tượng của Tô Tố đối với người bác này tức thời tốt lên.

Cô khom lưng châm trà cho hai trưởng bối, phân biệt để trên tay của từng người, “Ông nội và bác Trần đã đi dạo rồi, có thể rất nhanh là về, Tiêu Khả cũng đã ra ngoài, để con gọi điện thoại cho chị ấy về, chị ấy cằn nhằn là nhớ hai bác lắm.”

Nhắc đến Tiêu Khả, biểu cảm của hai người chồng tức thời có chút áy náy.

Họ thường ở trong bộ đội, từ nhỏ con gái đã vứt cho ông nội chăm sóc, từ đó đến giờ chưa từng dạy dỗ qua lần nào, vợ chồng hai người cảm thấy có lỗi nhất chính là Tiêu Khả.

Tiêu Khả nhận được điện thoại, không cần năm phút đã chạy về.

Về đến phòng còn thở hỗn hễn, nhìn thấy vợ chồng Tiêu Quốc Chính, cô “Woa” lên một tiếng sao đó là khóc lên.

Tính nghiêm nghị trên người của Tiêu Quốc Chính vừa thấy con gái lập tức không còn, trông thấy Tiêu Khả đau lòng khóc như thế, tức thời hoang mang không biết làm thế nào.

“Hey, đừng khóc nữa, nhìn thấy ba rồi mà còn khóc, con gái ngoan đừng khóc nữa.”

“Hai người khốn khiếp! Hai năm không về nhà, có phải quên luôn đứa con gái này rồi không?”

“Làm gì có thể!” Đôi mày Tiêu Quốc Chính thẳng đứng, lập tức phản bác, “Ba hai năm nay nhớ nhất là con đó, thật đấy!”

“Nhớ gì mà nhớ! Ba nhớ con cũng không về nhà thăm con, trong lòng ba con không quan trọng bằng mấy người lính kia! Lần này không phải Tiêu Lăng phải kết hôn, ông nội ra mệnh lệnh, ba có về sao? Có về sao? Có về sao? Trên miệng nói thương con yêu con, trên thực tế không có hành động gì hết, nếu không phải ông nội và Tiêu Lăng, con cũng sắp thành cô nhi rồi! Ba và mẹ căn bản là không yêu con!”

Tiêu Khả dứt khoát ngồi thẳng xuống trên sàn nhà của đại sảnh, nhõng nhẽo hẳn lên.

Tiêu Quốc Chính đối với đứa con gái này không có cách nào, ngổi xổm kế bên cô, mặt mũi khổ tâm nhìn cô, “Con gái ngoan, ba với mẹ làm sao có thể không yêu con được, ba đều đem theo hình ảnh con hồi nhỏ này, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải ngắm một lần.”

Tiêu Khả hít hít mũi, tròng mắt đỏ hoe nhìn ông, “Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Tiêu Khả lại ngoảnh đầu nhìn mẹ, “Mẹ ơi, vậy còn mẹ thì sao, mẹ có nhớ con không.”

Tiêu phu nhân đang nhìn thấy con gái mình đang nhõng nhẽo, bà nhìn một lượt trong phòng, ngại ngùng nói, “Con cũng là đứa ba mươi tuổi rồi, còn như thế này nữa ra thể thống gì, cũng không sợ bị người ta cười, khẩn trương đứng dậy!”

“Con không, là không.” Đâu có người ngoài đâu, cô mới không sợ!

Tiêu phu nhân hoàn toàn không có cách nào với đứa con gái này, chỉ có thể bất lực nhìn cô gật đầu, “Nhớ con rồi.”

“Mẹ, cái này có giả quá không.”

Tiêu Quốc Chính vỗ vào đầu cô, “Được rồi, tính của mẹ con là như thế đâu phải con không biết, nhất định là phải bắt mẹ con ở chốn đông người như thế nói yêu con, sàn nhà lạnh rồi, khẩn trương dậy đi.”

“Vậy ba nói con nghe trước, phải ở đây bao lâu rồi về bộ đội.”

Tiêu Quốc Chính lập tức không nói nữa.

Tiêu Khả nhìn là biết, tròng mắt lại bắt đầu đỏ lại, lần này ấm ức thật rồi, “Hai người đừng nói con nghe là, đợi hôn lễ của Tiêu Lăng vừa kết thúc, hai người lập tức rời khỏi!”

Vợ chồng Tiêu Quốc Chính nhìn nhau, trầm lặng không nói.

Tiêu Khả kiềm nén không được nước mắt, “Hai người thật quá đáng, con không quan tâm hai người nữa!”

Tiêu Khả từ dưới đất đứng dậy, nhìn cũng không hề nhìn vào hai người, bước nhanh xông tới phòng của mình, “Bùm...“một tiếng đóng cửa phòng lại!

Vợ chồng Tiêu Quốc Chính ngượng ngùng đứng tại chỗ.

Tô Tố khẩn trương nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Khả chị ấy...”

“Không sao!” Tiêu Lăng vỗ vai cô, “Yên tâm đi, chuyện này cứ mỗi lần bác trai bác gái trở về đều có cả, đợi thử coi, chưa tới năm phút, Tiêu Khả nhất định lại ra đây.”

Quả nhiên như lời Tiêu Lăng, chưa tới năm phút Tiêu Khả đã từ trong phòng bước ra, nước mắt cô cũng đã lau khô hết, cả người lại hồi phục vẻ hòa đồng của trước đó.

Tô Tố nhìn thấy trố to mắt ngạc nhiên.

Cách điều chỉnh này có quá nhanh không.

Tiêu Lăng hạ giọng nói với cô, “Tiêu Khả thật ra rất là biết suy nghĩ, chị ấy biết cho dù nhõng nhẽo lăn lộn dưới đất đều không thể níu kéo bác trai bác gái ở lại được, cho nên điều chỉnh lại trạng thái tiếp nhận sự thật này, không thể cứ bác trai bác gái ngẫu nhiên về một lần, chị ấy đều không nghe lời, cuối cùng làm cả gia đình đều không vui.”

Tô Tố có chút ngưỡng mộ Tiêu Khả, cũng có chút thương cảm cô ấy.

Ngưỡng mộ cô ấy có ba mẹ yêu thương, ánh mắt Tiêu Quốc Cường nhìn cô ấy, vô cùng muốn đem tất cả những món đồ tốt nhất ở thế giới này đem cho cô ấy.

Bác gái tuy rằng tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Khả cũng tràn đầy tình yêu thương.

Thương cảm cô ấy tuy là có ba mẹ, nhưng lại không thể gặp gỡ nhau hằng ngày.

Tô Tố nghĩ đến ba mẹ ruột của mình, trong lòng thở dài.

Quả nhiên mỗi nhà đều có một nỗi khổ riêng.

Trạng thái của Tiêu Khả điều chỉnh lại bình thường rồi, cả gia đình có thể nói chuyện bình thường lại, chỉ ngắn ngửi ở bên nhau vài phút, ấn tượng của Tô Tố đối với hai vợ chồng Tiêu Quốc Chính đúng là quá tốt, hai người không chỉ chiều chuộng yêu thương Tiêu Khả, đối với Tiêu Lăng cũng như thế, ngôn từ ôn hòa, ánh mắt trìu mến.

Tô Tố nhìn trong mắt cảm thán không kể.

So với hai vợ chồng Tiêu Quốc Cường, cô cảm thấy hai vợ chồng Tiêu Quốc Chính mới giống ba mẹ ruột của Tiêu Lăng.

Chí ít thì hai người có tướng trưởng bối!
Bình Luận (0)
Comment