Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 463

Quan hệ cô và Tiêu Lăng tốt lên sau nửa năm trùng phùng, do Tiêu Lăng luôn muốn có một đứa con, cho nên hai người họ chưa bao giờ dùng qua biện pháp tránh thai!

Hai tháng trước cô vẫn còn đang lo lắng sẽ mang mai!

Nhưng sau đó một chút động tĩnh cũng không có, nên cô dần dần cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.

Cô đột nhiên nhớ ra, kinh nguyệt cô tháng trước hình như... quả thật vẫn chưa có!

Cô vốn dĩ cho rằng do đông đến, cô bị nhiễm lạnh, nên chưa có kinh nguyện cô cũng không để ý...

Bây giờ xem ra... chả lẽ là có thai sao!

Tô Tố bỗng khẩn trương lên, cô nắm chặt tay bác sĩ, “Tôi, tháng trước tôi vẫn chưa có kinh nguyệt, có phải tôi có bầu không? Hôm qua tôi còn mang giày cao gót, hôm qua tôi còn không cẩn thận bị ngã một cú, con tôi liệu có vấn đề gì không, bác sĩ mau xem giúp tôi được không!”

Cô bác sĩ bất lực, “Chỗ tôi không phải là khoa sản, cái này cô phải hỏi bác sĩ sản khoa!”

Mộ Bạch lại cẩn thận dè dặt ôm Tô Tố đến khoa sản.

Nữ bác sĩ sau khi nghe Tô Tố miêu tả, lập tức trách móc đáp lại, “Cô thật là quá không cẩn thận, chu kì kinh của mình cũng không chú ý tới, còn cậu nữa...” Bác sĩ hướng mắt nhìn Mộ Bạch, “Cậu xem đến cả vợ mình cũng không chăm sóc cho tốt vào, còn để bị té! Đau bụng cũng không biết đưa đến bệnh viện sớm, nếu thật có chuyện gì, xem các người phải làm sao!”

Mộ Bạch cũng không để ý đến vấn đề xưng hô, lo lắng hỏi, “Giờ làm sao?”

“Đi chụp B trước, coi rốt cuộc có phải là có thai không...”

Nữ bác sĩ dẫn Tô Tố đến phòng chụp B, Mộ Bạch chỉ có thể ở bên ngoài đợi, chụp B phải cởi quần, Tô Tố vừa cởi quần ra, nhìn thấy dưới đáy quần có một ít máu đỏ, mặt cô lập tức trắng bệch ra.

Nữ bác sĩ cũng nhìn thấy, lập tức nhét cho Tô Tố một tấm giấy thử, sau đó đỡ Tô Tố đến chỗ nhà vệ sinh trong phòng, “Dùng cái này thử sẽ nhanh hơn!”

Tô Tố dựa vào hướng dẫn trên đó thử, hai vạch đỏ.

“Không cần kiểm tra, cô có thai rồi, máu trên quần là trạng thái thai bị đe dọa!”

“Bác sĩ, giờ phải làm sao?”

“Giờ lập tức lên giường nghỉ ngơi! Tình trạng cô cần phải quan sát, nếu tĩnh dưỡng trên giường mà không chạy máu nữa, vậy là giữ được đứa con, nếu cứ tiếp tục ra máu... vậy thì sẽ nguy hiểm.”

“Bác sĩ, cô nhất định phải giúp tôi giữ đứa con này...”

Tô Tố hận Tiêu Lăng không sai, nhưng đứa nhỏ không chỉ là con của Tiêu Lăng, còn là con của cô. Cô đã trải qua nỗi đau mất con một lần rồi, lần này cô nhất định phải dốc hết sức mình để giữ đứa trẻ này.

Cô đột nhiên có chút căm hận chính mình!

Tại sao lại không sớm phát hiện ra sự bất thường của kinh nguyệt, sao hôm qua lại không cẩn thận bị ngã vậy!

Sao cô lại bất cẩn như vậy!

Bác sĩ thấy sắc mặt Tô Tố trắng bệch, nhanh chóng an ủi, “Tôi thấy tình trạng hiện giờ của cô không nghiêm trọng lắm, chắc không có vấn đề gì lớn đâu, cô đừng tạo cho mình áp lực tâm lí lớn quá, cảm xúc mà bị kích động quá nhiều, cũng không tốt cho thai nhi, giờ cô có thể lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi hoặc là nằm viện.

“Tôi, ở nhà nghỉ ngơi...”

Bác sĩ đỡ Tô Tố ra khỏi phòng chụp B, Mộ Bạch thấy người ra lập tức đỡ Tô Tố, “Bác sĩ, sao rồi?”

“Đích thực là có thai, tôi nói những điều cần chú ý, các người nghe cho kĩ.”

Mộ Bạch khẩn trương gật đầu.

“Nguyên tắc cử lí trạng thái thai bị đe dọa là lấy an thai làm trọng, còn về phôi thai bất thường là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sảy thai, nếu cứ miễn cưỡng giữ thai lại có thể gây ra quái thai hoặc dị tật thai nhi, xuất phát từ góc độ nhân chủng học, nếu phương pháp điều trị thông thường không hiệu quả, nên ủng hộ việc bỏ thai nhi đi. Cho nên, các người cứ về nhà an thai trước, nhớ nhất định phải nằm giường nghỉ ngơi, nếu không cần thiết thì không nên xuống giường, qua một tuần nữa mới đến bệnh viện kiểm tra, lúc đó coi tình trạng thai nhi phát triển thế nào, nhớ chưa?”

Mộ Bạch gật đầu liên tục.

“Còn nữa, nếu như những cơn đau ở phần bụng dưới nhiều hơn, mà lượng máu ra không nhiều, hoặc là có bất cứ biến chứng khác phát sinh, phải kịp thời báo với bác sĩ. Nếu có triệu chứng thải di vật lạ ra ngoài hoặc ra tăng xuất huyết máu, nhớ đem theo di vật lạ đó đến bệnh viện để chuẩn đoán. Nếu gặp tình trạng bụng dưới đau từng đợt kèm theo ra máu nhiều, lập tức đến bệnh viện.”

“Còn có hạng mục gì khác cần chú ý không?”

“Phương diện đồ ăn thức uống. Ăn nhiều những thức ăn có nhiều dinh dưỡng và dễ tiêu hóa, còn phải ăn nhiều trái cây và rau quả tươi! Cấm kị ăn những đồ ăn mang tính hàn, không được hút thuốc uống rượu, cũng không được ăn đồ ăn có tính nhiệt, nếu điều kiện cho phép, nên hầm nhiều canh gà cho sản phụ uống, trong đó có thể thêm vào một lượng thảo dược hỗ trợ sức khỏe cho mẹ, hoặc đồ bổ như nhân sâm chẳng hạn.” 

Mộ Bạch giống như một đứa học sinh tiểu học đang ghi lại bài giảng, trịnh trọng ghi lại hết toàn bộ lời của bác sĩ.

Bác sĩ cười nói với hai người, “Các người cũng đừng lo lắng quá, thai đầu không chú ý cũng là chuyện bình thường, sau này chú ý là được.”

Mộ Bạch kéo kéo bờ môi, cười nhạt.

Anh biết chắc là do bác sĩ hiểu lầm, anh thực ra cũng rất mong đứa trẻ trong bụng Tô Tố là con anh...

Tiếc là!

Không phải!

Mộ Bạch thở dài, lần nữa bế Tô Tố rời khỏi bệnh viện, “Thật là không cần nằm viện sao?”

Tô Tố lắc đầu, “Bác sĩ nói chỉ cần nằm giường nghỉ ngơi là được, Mộ Bạch, mình không muốn nằm viện.”

Mộ Bạch thì không thể cự tuyệt được yêu cầu của cô.

Trong sự bất lực, Mộ Bạch chỉ còn cách đưa Tô Tố về lại căn nhà của Tiểu Hy lần nữa.

Anh đặt Tô Tố trên giường, nhẹ nhàng nói, “Từ giờ trở đi, không được phép để cảm xúc mình chịu bất kì kích động gì, không được tức giận, cũng không được phép trách móc bản thân, giờ mình lập tức kêu người gửi một ít nhân sâm hầm canh gà qua đây, nhất định phải uống hết.”

Tô Tố cũng muốn giữ đứa con, đương nhiên không phản bác lại, gật đầu đồng ý với Mộ Bạch.

Mộ Bạch vừa gọi điện thoại, chưa đầy hai mươi phút canh gà đã được đưa đến.

Anh đặt canh ở đầu giường, đổ đầy một bát, từng muỗng từng muỗng đúc cô uống.

“Không yếu đuối vậy đâu, mình có thể tự làm được.”

“Uống nhanh đi!”

Tô Tố bất lực, chỉ đành để anh đúc cho uống.

Mộ Bạch đặc biệt căn dặn qua, nên canh gà hầm này vô cùng cô cùng thanh đạm, ngoài trừ một ít muối thì không bỏ thêm gia vị gì, dầu cũng bị vớt ra sạch sẽ, mùi vị tuy không được coi là ngon, nhưng cũng không tệ. Tô Tố vì con, miễn cưỡng uống một bát.

“Đừng múc thêm nữa, mình không uống nổi nữa.”

Mộ Bạch ngừng tay.

Anh đóng nắp lại, bỏ canh vào trong nhà bếp, lúc trở ra cầm thêm một cái ghế, ngồi ở đầu giường của Tô Tố.

“Có chuyện muốn nói phải không?”

Mộ Bạch gật đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Tô Tố, “Giờ cậu mang thai đứa nhỏ, có từng nghĩ nên làm sao không? Còn dự định tiếp tục oán Tiêu Lăng sao? Tô Tố, không phải mình nói thay cho Tiêu Lăng, thực ra... tối hôm qua mình luôn canh ở dưới lầu, Tiêu Lăng cũng ở đó! Hôm qua mình và anh ta nói rất nhiều, anh ấy nói với mình, ba mẹ anh đưa Tiêu Diệp Lạc về nhà cũ rồi, còn nói sau này sẽ không về Mỹ nữa.

Nụ cười trên mặc Tô Tố từ từ tê cứng lại.

Tiếp đó, cô lại nhướng mày lên cười, “Tốt đó, họ lại có thể sống chung như lúc trước, vừa may, cả nhà náo nhiệt lên, thật tốt!”

Mộ Bạch lắc lắc đầu, “Tối qua Tiêu Lăng đã dọn ra khỏi nhà cũ, anh đã hạ quyết tâm sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Diệp Lạc! Tô Tố, cô nể tình đứa con trong bụng mình, có thể... tha tha cho anh lần nữa không?”
Bình Luận (0)
Comment