Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 511

Người phụ nữ ưỡn ngực, thách thức nhìn Trương Hân

Người phụ nữ tự nghĩ rằng cô ta trong lòng Lãnh Mạc so với những người phụ nữ khác không giống nhau, bởi vì Lãnh Mạc trước giờ chưa từng đưa phụ nữ đến biệt thự Bán Sơn, nhưng lại đưa cô ta đến, đây không phải là sự khác biệt lớn nhất mà

Bởi vậy cô ta mới dám ở trước mặt Trương Hân khoa trương như thế

Nhưng lời cô ta vừa nói xong, thì cảm thấy dựng đứng hết chân tóc gáy, một luồng khí lạnh buốt xương từ sau lưng từ từ truyền lên

Người phụ nữ bỗng nhiên ngoảnh đầu, phút chốc thì bắt gặp ánh mắt tức giận lạnh như băng của Lãnh Mạc

Cô bỗng chốc thì trở lên căng thẳng

“Lãnh, Lãnh Mạc...”

“Ai cho cô cái quyền lợi, cho phép cô dám gọi thẳng họ tên của tôi?”

“Em, em...” 

Lãnh Mạc rút ra khẩu súng từ bên thắt lưng, nhắm thẳng vào thái dương của cô ta

Người phụ nữ bỗng chốc bị dọa toàn thân run rẩy, “Lãnh... không không không, Lãnh tiên sinh, em sai rồi, em biết sai rồi...”

“Xin lỗi”

“Xin, xin lỗi, em không nên không nghe lời đến tìm anh”

Sắc mặt Lãnh Mạc càng thêm băng giá, Trương Hân không dễ dàng gì có chút ý muốn làm hòa với anh, người phụ nữ vừa xuất hiện, lập tức toàn bộ đều bị phá hủy rồi, anh càng nghĩ càng tức, dí nòng súng lên trán thái dương của cô ta càng dùng sức, “xin lỗi cô ấy”

Người phụ nữ sợ hãi dung hoa tàn sắc, đơn giản sợ muốn đái ra quần rồi

Cô biết Lãnh Mạc, cha đỡ đầu thế giời ngầm châu Á, giết người vô số, anh ta không chỉ là dọa dọa cô mà thôi, nếu như thật sự chọc giận anh ta, anh ta thật sự sẽ một phát xử cô liền

Khắp người cô ta đều đang run lẩy bẩy, cô “bụp” một tiếng quỳ trước mặt Trương Hân, đưa tay ra ôm lấy chân của cô ấy, “xin lỗi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời đó với cô, tôi, tôi về sau sẽ không bao giờ đến nữa...”

Cô ta cuối cùng cũng nhận ra rằng người phụ nữ một cơn gió cũng có thể thổi bay này có vị trí hết sức quan trọng trong lòng Lãnh Mạc, phút chốc không dám khoa trương nữa

“Tôi biết sai rồi... cầu xin cô nói với tiên sinh tha cho tôi, tôi không dám nữa đâu...”

Lãnh Mạc căng thẳng nhìn về Trương Hân

Trương Hân nhắm chặt đôi mắt lại, “cút”

“Vâng, tôi cút tôi cút, tôi lập tức cút” người phụ nữ như trút được gánh nặng, như con cá chép lăn tròn từ trên đất bò dậy, dương như có thú dữ đuổi theo sau lưng cô ta, cô ta chạy hết sức mình về phía trước, rất nhanh như làn khói thì không thấy bóng người nữa

Cả người của Trương Hân xiêu xiêu vẹo vẹo, Tô Tố nhanh chóng đỡ lấy cô ấy

“Trương Hân...”

“Anh cũng cút đi, cút, tôi không muốn nhìn thấy anh” Trương Hân cuồng loạn gào lớn, “cút anh là người đàn ông đáng kinh tởm, tôi mù mắt mới ở bên anh 10 năm, mù con tim mới bị anh lừa gạt lâu như thế này”

Lồng ngực của Trương Hân lên xuống rất gấp gáp, mặt nhịn đến đỏ ửng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi

Lãnh Mạc không dám kích động cô ấy, “em đừng kích động, anh đi, anh bây giờ rời khỏi tầm nhìn của em” Lãnh Mạc nhìn về phía Tô Tố và Tiểu Hy, “làm phiền hai cô giúp tôi chăm sóc nhiều cho cô ấy”

Tô Tố cười lạnh lùng, “Trương Hân là bạn của chúng tôi, chúng tôi chăm sóc cô ấy không phải bởi vì giúp anh”

Mí mắt của Lãnh Mạc giật giật, không tiếp tục ở lại, bước lớn rời đi

Trương Hân rơi nước mắt hít thở nặng nề

Tô Tố không nói câu nào, đưa tay ra đỡ sau lưng của cô ấy, im lặng an ủi cô ấy

Trương Hân phải nửa ngày sau mới dần dần hồi lại, cô ôm lấy mặt, bi thương nói, “các cậu nói, tớ có phải rất thất bại không... thực chất từ khi bắt đầu tớ đã biết, anh ta không thể là người đàn ông có thể vì một người phụ nữ mà lưu lại, nhưng... làm sao mà ngu ngốc đến thế này, chính là quản không nổi con tim của bản thân à. Tô Tố, tớ ba năm trước không nên tha thứ cho anh ta, thật sự không nên tha thứ cho anh ta, nếu như ba năm trước tớ bỏ đi rồi... cũng có thể bây giờ đã bắt đầu tình yêu mới rồi, như thế... có phải sẽ không có bị đau như thế này không...”

Tô Tố không có cách nào khuyên bảo

Chuyện tình cảm, nếu như có thể khống chế thì, vậy còn gọi là tình cảm không?

“Trương Hân, bây giờ cũng không có muộn... cậu mới 27 tuổi, cuộc đời đẹp đẽ mới vừa bắt đầu”

“Đúng đúng đúng, cậu bây giờ nhận ra rõ hiện thực cũng chưa phải muộn, với việc dừng lại ở đây đau lòng khó chịu, còn không bằng nhanh dao cắt loạn à, Trương Hân cậu phải nghe Tố Tố, cho dù lần sau lại đụng phải chuyện này, cậu nhẫn nhịn, giống như Tố Tố nói, lôi kỹ năng diễn xuất tốt nhất ra, chỉ cần cậu có thể thành công, thế giới rộng lớn bên ngoài đều đang chờ đợi cậu”

...

Hai người không dễ dàng gì xoa dịu được tâm trạng của Trương Hân

Trương Hân đã không còn tâm ý muốn tắm nắng nữa, Tô Tố và Tiểu Hy liền đỡ cô ấy quay lại biệt thự, trong phòng khách biệt thự, Lãnh Mạc đang nổi giận với Vương Bưu, “ai thả cho cô ta vào, biệt thự Bán Sơn là nơi chó hoang mèo dại đều có thể vào sao? Vương Bưu cậu làm việc kiểu gì vậy?người ở dưới đều ăn cái gì vậy hả”

Vương Bưu cũng oan ức à

Người phụ nữ đó không phải là niềm vui mới của đại ca khoảng thời gian gần đây sao

Khi mới có niềm vui mới, lại đến biệt thự mấy lần, những người ở dưới đều nghĩ rằng đại ca đối khác với cô ta, nào dám ngăn cản à

Trương Hân vào trong phòng khách, giọng của Lãnh Mạc im bặt lại, anh căng thẳng nhìn về phía Trương Hân, hoảng loạn giải thích, “người phụ nữ đó không phải là anh thả vào...”

Anh lúc này hận không thể cắt đứt quan hệ với tất cả những người phụ nữ đó, để có thể khiến Trương Hân tha thứ cho anh, làm sao có thể ở trong lúc nước sôi lửa bỏng này đụng đến người phụ nữ khác à

Nhưng...

Trương Hân bước chân không ngừng lại một chút nào, dưới sự nâng đỡ của Tô Tố và Tiểu Hy, bước nhanh lên lầu

Lãnh Mạc bỗng chốc thất vọng không tưởng

Toàn bộ đều sai rồi

...

Tô Tố và Tiểu Hy dìu Trương Hân nằm lên trên giường, cô nỗ lực làm ra dáng vẻ thoải mái, “tớ không có sao, thật đó... như thế này cũng tốt, để tớ nhìn thấy rõ bộ mặt của anh ta, cũng đỡ phải lai có bất kỳ lưu luyến nào với anh ta... cũng khá tốt”

Tiểu Hy chưa từng có yêu ai, gấp gáp vò đầu bứt tai, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu khuyên

Tô Tố nhìn thấy tinh thần của cô ấy từng chút một suy yếu dần, biết cô ấy không có tinh thần chống đỡ

Cô do dự một chút nhìn về phía Tiểu Hy, “Tiểu Hy, cậu giúp tớ xuống dưới lầu kêu người đưa lên chút thức ăn được không?”

Tiểu Hy sáng tỏ

Đay là Tố Tố muốn nói chuyện với Trương Hân rồi

Cô gật gật đầu, từ bên giường nhảy xuống, “tớ đi ngay đây”

Cánh cửa được đóng lại

Tô Tố giờ mới nắm tay của Trương Hân, “tớ nghĩ... tớ chắc rất hiểu tâm trạng của cậu, cậu có muốn nghe tớ kể một câu chuyện không?”

Nói xong, cô cũng không quản Trương Hân có muốn nghe hay không, nhẹ nhàng kể

“Trước đây, có một bé gái, từ khi cô bé biết nhớ thì đã ở trong cô nhi viện, cô nhi viện nơi đó thật sự cũng là một xã hội nhỏ bé, bọn trẻ vì muốn tranh giành miếng ăn, vì tranh giành được cơ hội nhận nuôi, tranh giành đấu đá nhau. Cô bé đó từ nhỏ đã ngốc nghếch, không thích nói chuyện cũng không nịch nọt được những người làm việc ở đó, vì vậy cả ngày bị nhịn đói, lúc còn nhỏ da vàng gầy guộc, cũng không có người tình nguyện nhận nuôi cô bé...”

Trương Hân bông chốc nhìn qua

Tô Tố cười cười, tiếp tục kể, “nhưng, có một người, đối với cô bé đặc biệt tốt lén lút từ trong bếp lấy trộm được thức ăn đều chia cho cô một miếng, có một làn, cô bé đó bị ốm, nhân viên làm việc không thích cô bé, không có người chăm sóc cô bé, người đó đã chạy ra bên hồ trước cổng cô nhi viện bắt cá về nấu canh cho cô bé bổ thân thể, sau đó cô bé dưới sự chăm sóc của cô ấy, cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ bé”

Trương Hân đột nhiên mở to con mắt lên

Tô Tố đưa tay ra nắm lấy tay của cô ấy, nhìn vào trong mắt của cô, “chị Tiểu Hân... những chuyện này, chị còn nhớ không?”
Bình Luận (0)
Comment