Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 525

Tô Tố đúng là bị Hầu Tử mang đi!

Gã cơ bắp khi nãy để ngoài tai lời khuyên nhủ của Hầu Tử, gã tuột quần, định làm chuyện đen tối với Tô Tố, Tô Tố lúc đó đánh mắt cho Hầu Tử, Hầu Tử nghĩ đến khoản tiền chưa lấy được, bèn rút dao gọt hoa quả đâm từ sau lưng gã, nhân lúc gã cơ bắp không phòng bị, Hầu Tử đã đâm chết hắn!

Sau khi đâm chết tên kia, Hầu Tử nhanh chóng đưa Tô Tố chạy đi!

“Anh định đưa tôi đi đâu!”

“Đương nhiên là đi rút tiền!” Hầu Tử kéo Tô Tố chạy, như đằng sau đang có người đuổi theo hắn, hắn nuốt nước bọt, “Khi nãy cô đã đồng ý với tôi rồi, đưa mật mã của thẻ đen cho tôi, nếu cô nói lời không giữ lời...”

Hầu Tử vốn không có gan giết người, nhưng khi nãy đã giết một người rồi, giết thêm người nữa cũng không quá đáng sợ!

Ánh mắt của Hầu Tử đột nhiên hung ác nhìn Tô Tố!

Tô Tố khiếp sợ trong lòng!

Bây giờ cô cảm thấy vui mừng vì đã nắm được một con át chủ bài, không thì đợi cô hết giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!

Tô Tố thoáng nghĩ ra một kế, “Tiền trong thẻ đen nhiều qúa, nếu anh muốn đi rút, ít nhất cũng phải đợi đến mai, chờ cho ngân hàng mở cửa đã chứ!”

Hầu Tử cười nhạt, “Không! Cô cứ đi với tôi đến cây ATM, nói mật mã cho tôi! Chỉ cần xác nhận rút được tiền, tôi sẽ thả cô ra... được chứ!”

Mấy lời như vậy chỉ có thể lừa trẻ con thôi!

Tô Tố hiểu, chỉ cần Hầu Tử có được mật mã ngân hàng, thì trước giờ ngân hàng mở cửa ngày mai, hắn ta sẽ không thả cô ra!

Nói cho cùng...

Thả cô ra cũng phải nghĩ đến chuyện cô có thể lập tức đổi mật mã thẻ chứ!

Hơn nữa...

Nói là sẽ thả cô!

Đến lúc đó sẽ là thả người hay giết người diệt khẩu, ai mà biết được?

Lồng ngực cô đập mạnh,’bịch bịch’, trán cô cũng dần toát mồ hôi lạnh, cô bị Hầu Tử đẩy vào vườn rau cải, rồi lại tống cô vào trong xe.

Ngay sau đó, hắn cũng ngồi lên ghế lái!

Bây giờ hắn ta đã hoàn toàn bị tiền làm cho mờ mắt, hắn lái xe ra ngoài đường, đạp ga, nhanh chóng chạy lên huyện!

Mặc dù ngân hàng đã đóng cửa, nhưng mấy cây ATM vẫn đang làm việc!

Hắn đang rất nóng lòng muốn biết mật mã thẻ ngân hàng!

Hầu Tử vừa lái xe, vừa nắm chặt lấy tấm thẻ đen, nụ cười trên mặt gã càng lúc càng rạng.

Hắn thậm chí có thể hình dung ra siêu xe, biệt thự đang vẫy tay gọi hắn.

“Ha ha ha!”

5 phút sau, Hầu Tử đưa Tô Tố đến trước cây ATM, lúc này trên huyện còn khá nhiều người, Hầu Tử lo ngại Tô Tố sẽ chạy trốn, hắn cởi áo khoác khoác lên cho Tô Tố. Hắn dùng áo khoác làm vật chắn, con dao gọt khi nãy thì dí sau lưng cô.

Hầu Tử trầm giọng nói nhỏ, “Đừng có làm mấy chuyện vô ích nghe chưa, nếu không thì người đầu tiên chết sẽ là cô! Cô là bà chủ của hào môn, tôi chỉ là một tên du thủ du thực, chúng ta cứ xem mạng của ai đáng giá hơn!”

Tô Tố cắn chặt môi!

Con dao đang kề ngay sau quả tim của cô, chỉ cách một lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được máu tươi dính nháp trên đó và... cái lạnh giá từ con dao!

Tô Tố cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, “Anh yên tâm, cái gì tôi cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền thôi, không việc gì phải vì một chút tiền này mà bỏ đi mạng sống của mình!”

“Cô biết thế thì tốt!”

Hầu Tử từng bước đưa cô vào phòng kính của cây ATM!

Hầu Tử đút thẻ vào cây, rồi quay ra lạnh lùng quát, “Mật mã!”

Tô Tố mím lấy môi, cô nói mật mã không hề do dự!

Hầu Tử tự mình bấm số, cây ATM một lần được rút nhiều nhất 5000 tệ, Hầu Tử không cần nghĩ, tay hắn bấm luôn số 5000.

Rất nhanh, trong máy chìa ra 5000 tệ đỏ au!

Hầu Tử tiếp tục tra số dư, số tiền trong thẻ đen làm hắn shock đến nỗi không nói nên lời, hắn nhìn mê mệt dãy số 0 dài ngoằng kia, mắt hắn sáng lóa lên.!

Ông trời ơi!

Nhiều tiền quá!

Người phụ này không hề lừa anh!

Nhiều tiền như vậy, đừng nói đời này, mà cả mười kiếp nữa hắn cũng không dùng hết!

Ha ha!

Tốt quá!

Hầu Tử cũng không phí thời gian, hắn nhanh tay rút lại thẻ!

Tô Tố cố kéo dài thời gian, cô nhanh trí nói, “Anh không rút thêm ít nữa à? Tôi biết hôm nay anh không định thả tôi ra đâu, nhưng tôi cũng không muốn ở cái chỗ khi nãy nữa, anh cũng vừa mới giàu có rồi, lẽ nào không muốn ở khách sạn cao cấp sao? Không muốn sống như đẳng cấp của người giàu sao?”

Muốn!

Đương nhiên muốn!

Nhưng Hầu Tử cũng khá thận trọng, hắn ‘hừ’ nhẹ một tiếng, không hề suy nghĩ thêm, hắn rút thẻ ra khỏi cây ATM, nhìn chăm chăm vào Tô Tố, “Cô đoán đúng rồi đấy, bây giờ tôi sẽ không thả cô ra! Nhưng cũng không mạo hiểm đi ở khách sạn đâu... Cô đừng có ủ mưu đấy nghe chưa!”

“Tôi thì ủ được mưu mô gì chứ, chỉ là không muốn ngủ ở một chỗ bẩn thỉu tan hoang như vậy thôi!”

Trên thực tế, Tô Tố đang cố kéo thời gian!

Điện thoại của Tiêu Lăng chắc chắn đang reo lên rồi!

Cô đoán Tiêu Lăng chắc chỉ đang ở đâu đó gần đây thôi!

Bởi vì... buổi tối, Hầu Tử có cầm thẻ của cô đến đây rút tiền!

Cho nên chắc chắn Tiêu Lăng đang ở gần xung quanh đây!

Và việc cô cần làm bây giờ, chỉ có thể kéo dài, tiếp tục kéo dài thời gian!

Nhất định phải đợi cho được Tiêu Lăng đến! 

Hầu Tử không đem Tô Tố về lại căn nhà tồi tàn kia, mà tìm một nhà trọ tư nhân, hắn đẩy cô vào thuê phòng.

Chủ quán thấy Tô Tố là một người phụ nữ đẹp đến vậy mà sau lưng lại có gã trai ốm nhách, trông lại sở khanh, ông để ý họ mấy lần.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đưa khóa phòng đây!

“Ồ, được rồi được rồi!”

Chủ quán không dám nói gì nữa, lập tức đưa chìa khóa phòng cho Hầu Tử.

Dao của hắn còn đang dí sau lưng Tô Tố, tay còn lại đưa ra nắm lấy chìa khóa phòng. Rất nhanh sau đó, hắn tìm được phòng, mở cửa rồi đẩy mạnh Tô Tố vào trong, Tô Tố bị đẩy mạnh, suýt chút ngã sấp mặt!

Cô mím chặt môi, không nói gì.

Hầu Tử lấy một phòng đôi!

Khách sạn này hơi thiếu thốn, trong phòng không có gì nhiều ngoài một giường đôi, và một căn vệ sinh với cửa phòng trong suốt bằng kính, còn lại không có gì khác, Tô Tố nhanh chóng đưa mắt nhìn một vòng căn phòng, cuối cùng cô ngồi bên đầu giường.

Hầu Tử thấy ánh mắt cô càng lúc càng ghê gớm.

Lòng bàn tay cô đã ướt nhẹp mồ hôi, cô nhìn Hầu Tử, nói một cách khó khăn, “Tôi biết anh đang muốn làm gì!”

Hầu Tử sầm mặt xuống, không nói gì!

Tô Tố phải giành giật chút cơ hội cho bản thân, “Tôi không thể không nói với anh rằng, nếu bây giờ anh quyết định giết người diệt khẩu, đó tuyệt đối tuyệt đối là một quyết định ngu xuẩn!”

Hầu Tử nắm lấy con dao phía sau lưng, từng bước đến gần Tô Tố, “Ố, cô thử nói xem, ngu xuẩn như thế nào!”

“Bởi vì, nếu như anh chỉ mưu lợi tiền tài, tôi và Tiêu Lăng đều sẽ cảm kích anh khi xưa đã cứu tôi một lần trước mặt Ngưu ca, nên sẽ không tính toán kỳ kèo với anh làm gì, cũng có thể không báo cảnh sát, tiền với chúng tôi chẳng là gì cả, nên anh cứ cầm tiền mà đi, đi đến đâu cũng được, sau này vinh hoa phú quý chờ đợi anh! Nhưng nếu anh giết tôi... tôi dám đảm bảo với anh, đến thành phố A này anh cũng không bước ra khỏi!”
Bình Luận (0)
Comment