Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 597

“Là cái thật!”

Trương Hân bỗng bước tới phía cún con, cô ngồi thấp xuống ngó nhìn. Rồi cô lộ rõ vẻ khinh khi ra mặt, đưa tay đặt nhẹ lên đầu chú, “Hóa ra không phải bản tính của mày là lạnh lùng mà chỉ lạnh nhạt có chọn lọc thôi đó hả! Họ nhà chó cũng có câu nói ‘khác giới sẽ tự thu hút lấy nhau’? Nếu vậy mày là con chó dại trai nhất trong họ nhà chó đấy!”

Có lẽ chú cún biết được Trương Hân đang mắng mình, bèn nhe răng gừ cô, gâu gâu kêu!

“Ai dô! Còn dám cắn cả tao cơ! Uổng công tao còn lo lắng cho mày có chết đói ở bên kia không, đáng nhẽ cứ nên cho mày đói bên ấy, cái thứ tiểu quỷ vô lương tâm này!”

“Gâu gâu!’’

“Còn cắn nữa hả?”

“Gâu gâu gâu!”

“Ha——Chị đây không tin không trị được mày!”

Trương Hân đưa tay kéo chú cún ra xa khỏi Lãnh Mạc, như có tính chiếm hữu bừng lên, cô ôm chặt lấy một cánh tay của Lãnh Mạc, vừa trêu tức chú cún nhỏ cô vừa nói, “Ha, người đàn ông này là của tao, của tao! Hiểu chưa! Đừng! Có! Động! Vào!”

“Gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!”

“Có kêu cũng chẳng ích gì đâu cưng ạ!”

“Gâu gâu gâu!”chú cún như bị kích động, liền chạy quanh Trương Hân sủa liên tục, cứ như nó có thể nhày lên cắn cô bất cứ lúc nào!

Mấy người hầu đứng gần đó phải nhịn cười một cách khó nhọc! Đến khóe mắt của Lãnh Mạc cũng vui vẻ theo.

Ánh mắt anh yêu chiều nhìn cô, đây là lần đâu tiên anh thấy cô bộc lộ sự sở hữu của mình với anh!

Đến một chú chó nhỏ, cô cũng không cho phép nó có ý đồ đụng vào anh!

Ừm...

Lãnh Mạc còn tưởng rằng mình không thích cảm giác bị người khác chiếm giữ!

Nhưng trên thực tế thì...

Cái cảm giác này thật sự là... sảng quá sức!

Trương Hân sao có thể sợ cái thứ chỉ to bằng bàn tay như vậy.

Gương mặt cô dè bỉu nhìn chú chó!

“Gâu gâu gâu!” chú cún dường như càng bực tức!

Lãnh Mạc thấy vậy, anh dùng một ánh nhìn lạnh lùng liếc nó, trong ánh mắt ấy toát ra sự cảnh cáo và nguy hiểm!

Động vật rất nhạy bén với sự nguy hiểm, ngay sau khi cảm thấy ánh mắt của Lãnh Mạc, chú chó lập tức cụp đuôi và tai, chạy về bên tấm thảm rồi nằm bịch xuống đó, đành phải gặm thảm thay cho sự ai oán vậy!

“Hì hì, đã bảo mày không phải đối thủ của chị rồi!”

Trương Hân cười đắc ý!

Lãnh Mạc thấy cô tỏ vẻ tiểu nhân đắc chí, liền cũng không nhịn được, anh cuời lớn.

Mấy ngày sau đó, gần như toàn là cảnh tượng chú phốc sóc tranh sủng với Trương Hân, Lãnh Mạc phát hiện, khi trước vì Trương Hân không ở bên anh nên anh mới nuôi chú chó này, và đây là một sự lựa chọn sáng suốt, không thì sao mà anh có thể nhìn thấy được mặt trẻ con như vậy nơi Trương Hân?

Thời gian một tuần trôi qua khá nhanh, đã đến ngày Lãnh Mạc phải thay băng gạc!

Trương Hân gần như còn căng thẳng hơn cả Lãnh Mạc, “Bác sĩ đâu, bác sĩ đến chưa, sao giờ này mà còn chưa đến?”

“Em đừng lo, đã nói là hôm nay phải thay băng thì bác sĩ nhất định sẽ đến thôi!”

“Ừm!” Trương Hân vẫn đi ra mở cửa phòng, cô không ngừng đi đi lại lại trên hành lang, đợi chờ bác sĩ đến thay băng!

Cả tuần nay, cuối cùng Trương Hân cũng phát hiện ra!

Sức sống của cơ thể Lãnh Mạc vô cùng lớn mạnh!

Lần đầu cô đến, thấy sắc mặt anh còn trắng như ma, không ngờ chỉ mấy ngày nay thôi đã dần dần có lại được chút sắc đỏ, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng tốt lên trông thấy, mỗi ngày cô đều mệt lử người mà Lãnh Mạc vẫn có thể ngồi mở mấy cái cuộc hội họp gì đó với Vương Bưu!

Nếu như trên băng gạc của anh không dính chút máu, Trương Hân gần như có thể nghĩ rằng vết thương của anh là làm giả!

Đối với điểm này, Vương Bưu giải thích với Trương Hân như sau, “Từ nhỏ đại ca đã chăm chỉ luyện tập, tốc độ hồi phục có thể nhanh hơn người bình thường gấp đôi, ba lần. Cái này có liên quan đến cơ địa của mỗi người, cho nên phu nhân cũng đừng lấy làm lạ, hồi trước đại ca đã từng bị thương còn nặng hơn bây giờ kìa, sau đó cũng phục hồi rất nhanh thôi!”

Có lời giải thích này của Vương bưu, Trương Hân mới hết hồ nghi.

Trong khi đó, Lãnh Mạc đang ở trong phòng, anh cảm thấy có chút lo âu!

Đợi lát nữa bác sĩ đến, anh phải lấy lý do gì đẩy cô ra khỏi phòng đây!

Haizz, đúng là một câu hỏi khó!

“Đến rồi, đến rồi, bác sĩ đến rồi!” Lãnh Mạc bỗng nghe thấy tiếng của Trương Hân ngoài cửa, đầu anh càng đau hơn!

Rất nhanh sau đó, bác sĩ xách theo hòm thuốc bước vào phòng, Trương Hân cun cút đi sau ông, gương mặt cô vô cùng căng thẳng!

Bác sĩ mở hộp thuốc đặt lên đầu giường, ông vừa đưa mắt thấy Trương hân, liền nói, “Phu nhân, tôi phải thay băng cho Lãnh tiên sinh rồi!”

“Ông thay đi, tôi sẽ không làm phiền đâu, tôi chỉ đứng bên nhìn thôi!”

Bác sĩ quay qua nhìn Lãnh Mạc, Lãnh Mạc ra sức đá mắt cho ông.

Nam bác sĩ ho nhẹ một cái, nói với Trương Hân, “Phu nhân, là như vậy, vết thương của Lãnh tiên sinh rất đáng sợ, hay là cô không nên đứng đây xem thì tốt hơn, nói không chừng đêm còn nằm mơ ác mộng nữa đấy!”

Trương Hân cũng ra sức lắc đầu, cô nắm chặt lấy tay Lãnh Mạc, “Không được không được, tôi không đi! Chính vì anh ấy bị thương rất nặng nên tôi càng phải ở lại đây!”

“...” Bác sĩ.

Lãnh Mạc cũng khuyên cô, “Ngoan nào, em ra ngoài đi được không, thay cái này nhanh lắm, thay xong rồi em hẵng vào!”

“Không được là không được mà!”

Lãnh Mạc đau cả đầu, sao lại ương ngạnh như vậy chứ!

Bác sĩ đành dùng đến biện pháp cuối cùng, “Phu nhân, không phải tôi không để cho cô ở lại đây, chủ yếu là sợ đến lúc thay rửa, vết thương sẽ dễ bị nhiễm khuẩn, căn phòng này một lát nữa thôi tôi cũng phải khử trùng toàn bộ đấy, cũng như vậy, trên người cũng có rất nhiều vi khuẩn, bây giờ lại giữa mùa hè, không cẩn thận là nhiễm trùng ngay đấy, cho nên... phu nhân cứ tránh đi là tốt nhất!”

Trương Hân ngập ngừng, “Có nghiêm trọng đến vậy không!”

Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, “Phu nhân, cô cần tin vào tính chuyên nghiệp của tôi!”

“... Vậy... được rồi!”

Trương Hân không nỡ buông bàn tay của anh, cô dặn dò trước khi đi, “Nếu đau thì cố gắng chịu đựng chút nhé, em ở ngay ngoài cửa thôi.” 

“Ừ, em yên tâm đi!”

Trương Hân vừa đi vừa lưu luyến ngoái nhìn, khi đi cô tiện tay ôm chú phốc sóc ra cùng!

Cả người cả chó đứng ngoài cửa chờ, chú cún không ngừng vùng vẫy, sủa ầm lên.

“Có phải mày đang lo cho anh ấy không, đừng lo, đợi cho anh ấy thay rửa vết thương xong hai ta lại vào thăm ngay được mà.”

...

Lúc này, Lãnh Mạc sau khi nhìn thấy Trương Hân ra khỏi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị bác sĩ cũng nhẹ cả người.

“Lãnh tiên sinh, giờ ta làm thế nào?” 

“Thay băng, nên thay thế nào cứ thay như thế, đừng để cô ấy nhìn thấy.”

“Vâng!”

Bác sĩ lấy ra băng gạc từ trong hộp, Lãnh Mạc nhanh chóng gỡ dải băng trên người mình ra, trên đó còn dính vệt máu khô, Lãnh Mạc nhìn vết máu khô trên đó, khóe miệng anh đưa lên, để làm được số huyết tương này anh cũng phải khá dày công!

May mắn thay Trương Hân không hề phát hiện!

Nhưng cả một tuần phải đeo trên mình máu của người khác, lại là ngày hè nóng nực, thật sự là khó chịu!

Bác sĩ lại quấn băng gạc mới lên cho anh.

Đương nhiên, lần này trên đó không có dính chút máu nào, và đương nhiên cũng chẳng có thuốc men gì cả.

“Được chưa?”

“Được rồi!”

Trương Hân vừa bước vào phòng đã nhìn thấy trên đất một đống băng gạc dính máu, cô hơi lo lắng tiến lại phía Lãnh Mạc, “Sao rồi, có đau không?”

“Không đau đâu, đã đỡ nhiều rồi, không tin em cứ hỏi bác sĩ!”

Trương Hân lập tức nhìn sang bác sĩ.

Bác sĩ ngoắc ngoắc hé miệng, ho nhẹ một tiếng. Ông nói lại y như những gì hai người đã bàn trước trong phòng, “Đúng, tốc độ phục hồi của Lãnh tiên sinh vô cùng nhanh, bây giờ cơ thể đã hồi phục khá tốt rồi, vết thương cũng đã đóng vẩy, chuẩn bị khỏi rồi, thời gian này nên cho Lãnh tiên sinh ăn nhiều thịt, bồi bổ bồi bổ!”

Trương Hân lập tức cảm thấy nghi ngờ, “Bị thương nặng như vậy, được ăn thịt sao?’

Vị bác sĩ này không đùa cô chứ!

Sao cô chưa từng nghe qua, trong thời gian bị thương mà còn không kiêng khem gì cả, cái gì cũng ăn được vậy?
Bình Luận (0)
Comment