Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 62

Nhận cháu chắt

Lão gia nghĩ rồi nghĩ, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, “không được không được, các cháu hai đứa trẻ nhỏ quá nguy hiểm, Tiểu Thất, cháu mà nhớ Lão gia gia thì gọi theo số điện thoại bên trên đây, Lão gia gia sẽ cho người lái xe đến đón được không?”

Đôi mắt Tiểu Thất bừng sáng, nhanh chóng gấp cẩn thận cất tờ quảng cáo lại, nhét vào trong túi quần bò. Cô bé cười vui vẻ gật đầu, “cháu cũng rất yêu mến lão gia gia, thế nhưng chuyện này vẫn phải hỏi mami nữa, mami đồng ý mới được.”

Lão gia không những không tức giận, mà còn càng vui mừng hơn.

Đứa trẻ này thật hiểu chuyện.

Trong trái tim ông đang rỉ máu, tiểu nha đầu dễ thương thế này, tại sao lại không phải là chủng của tiểu tử thối nhà ông!

Tiểu Thất cất xong địa chỉ, đôi mắt ti hí, hoàn toàn vừa lòng vỗ vỗ vào túi.

Đợi chút thấy anh trai, anh trai mà biết được cô bé lấy được địa1chỉ của ông cố nội, nhất định sẽ có ánh mắt nhìn khác về cô bé.

Ha ha ha…

Vừa mới nghĩ như vậy, cô bé đã nhìn thấy không xa đó bóng dáng hai con người trong đám đông.

Tiểu Thất giơ tay lên cỗ lực vẫy gọi, hét lớn, “mami mami, con ở đây”

Không cần cô bé hét lên, Tô Tố đã nhìn thấy cô bé rồi.

Sắc mặt của cô trắng bệch, tay dắt Cảnh Thụy đang run rẩy.

“Tiểu Thất…”

“Mami!”

Tô Tố dắt Cảnh Thụy, chen qua đám đông đến bên Tiểu Thất, ngồi xổm ôm chầm lấy Tiểu Thất vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của cơ thể nhỏ bé trong lòng giọt nước mắt cô kìm nén đã lâu “xòa” rơi xuống, “Tiểu Thất, con làm mami sợ chết khiếp lên, con chạy đi đâu rồi, mami còn sợ sẽ không tìm thấy con nữa”

Bây giờ tội phạm nhiều như thế kia, Tiểu Thất lại xinh đẹp dễ thương như thế, cô không dám tưởng tượng, nếu như Tiểu Thất thật sự bị ai đó bắt mất, cô1sẽ phải làm sao.

Bây giờ cô vẫn còn đang sợ hãi, cả cơ thể đều đang run rẩy.

Trong mắt của Cảnh Thụy hoàn toàn có thể phi ra lưỡi đao rồi, cái nhìn lưỡi đao xòa xòa xòa xoẹt lên trên mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất vừa nãy vẫn còn nghĩ làm thế nào để nịnh mami vui lên, lúc này tháo bỏ áy náy, cô bé đưa đôi cánh tay mũm mĩm ra ôm lấy Tô Tố, cô bé “òa” khóc một tiếng, gạt bỏ nước mắt thành thật xin lỗi, “xin lỗi mami, lần sau Tiểu Thất sẽ không chạy lung tung nữa”

Tô Tố nhìn thấy mũi Tiểu Thất vì khóc mà đỏ lên, đâu còn nhẫn nhịn để trách móc cô bé, đưa tay lên lau giúp cô bé nước mắt, “không khóc nữa, là mami không tốt”

Là do cô không trông coi cẩn thận Tiểu Thất.

Hai mẹ con thay nhau lau nước mắt đối phương, cảnh tượng này dường như giống sinh ly tử biệt vậy. Lão gia nhìn thấy mà trong lòng xót xa, Lão5Trần cũng có chút xúc động, chỉ có Cảnh Thụy đứng một bên thẳng thừng trợn mắt nhìn.

Cậu bé biết Tiểu Thất không thể lạc mất được.

Nha đầu này trước mặt mẹ giả vờ như có chuyện vậy, nhưng đằng sau lưng thì tinh ranh lắm. Đừng nói là lạc mất, thực sự bị tội phạm bắt đi rồi, cậu bé dám nói nha đầu này đều có phương pháp trốn thoát ra ngoài.

Cậu bé híp mắt lại mang tính cảnh cáo trừng một cái với Tiểu Thất

Tiểu Thất run rẩy một cái, lập tức không dám tiếp tục giả vờ đáng thương nữa.

Anh trai còn đáng sợ hơn mami nhiều, thật sự khiến anh trai nổi giận lên, cô bé về sau đừng hòng yên ổn qua ngày nữa.

Tiểu Thất vội vàng leo ra khỏi từ trong lòng Tô Tố, “mami mami, là lão gia gia gọi điện thoại cho mami đến tìm con”

Tô Tố lúc này mới nghĩ tới xung quanh vẫn còn có người khác, có chút ngại ngùng đứng dậy lau bỏ nước mắt.

Đôi mắt2của cô ửng đỏ, khuôn mặt chân thành cảm tạ Lão gia, “lão gia gia, cảm ơn các ông đã giúp đỡ”

“không cần cảm ơn”

Lão gia lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của Tô Tố, miệng không kim nén nổi nhếch mép.

Tiểu cô nương này mới bao nhiêu, đã được hai mươi tuổi chưa vậy?

Vậy mà là mẹ của hai đứa trẻ?

Lại còn trông rất ít tuổi nữa?

Ông cũng không nghĩ nhiều, con mắt không chịu sự khống chế nhìn hướng về Cảnh Thụy, khoảng cách gần càng nhìn càng thấy giống tiểu tử nhà mình à.

Tô Cảnh Thụy vừa rồi sự chú ý dồn vào Tiểu Thất và mẹ, lúc này mới nhìn về phía lão gia, cậu bé giật mình, nhưng trên mặt vẫn chỉ có biểu cảm bình thản, ngoảnh đầu nhìn về Tiểu Thất, nhìn thấy Tiểu Thất lắc đầu với cậu bé, cậu bé mới thở phào.

“lão gia gia, Tiểu Thất vừa rồi làm phiền ông rồi”

“không phiền không phiền” Lão gia mỉm cười cúi người nhìn Tô Cảnh Thụy, “anh bạn nhỏ,9chắc cậu là anh trai của Tiểu Thất, cậu bé tên là gì vậy à?”

“Tô Cảnh Thụy”

Lão gia hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt nhỏ bé bình thản của thằng bé, tính cách của cậu bé này giống y như tạc dáng điệu Tiêu Lăng hồi nhỏ, nếu như không phải mẹ người ta ở đây, ông thành thật muốn bắt cóc hai đứa trẻ đi à.

“mami mami, lúc nãy lão gia gia nói rất quý mên con nữa, còn nói đợi Tiểu Thất có rảnh rỗi se đón Tiểu Thất đến nhà chơi, Tiểu Thất có thể đồng ý không?”

Tô Tố không nhịn được trừng mắt với cô bé, mới gặp có một lần, đến họ của người ta là gì chưa biết mà đã muốn đến nhà họ chơi, làm gì có chuyện như vậy được.

“mami~~” Tiểu Thất ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, giật góc áo của mami đung đưa, “con cũng rất quý mến lão gia gia, mami để con và anh trai đi chơi được không ạ?”

“không được, sẽ quấy rầy lão1gia gia đó”

Lão gia hấp tấp lên tiếng phụ họa, “không quấy rầy không quấy rầy”

Ông còn sợ Tô Tố cảm thấy ông có tâm ý không lành, nhanh chóng giải thích “là thế này, cháu trong nhà ông nhỏ nhất cũng 26 tuổi rồi, mà người nhà đều ở bên ngoài làm việc, ông lại nghỉ hưu rồi cả ngày không có việc gì làm, trong nhà chỉ có mình lão già, bình thường đến người nói chuyện cũng không có. Sáng hôm nay tài xế nhà ông lái xe đi qua con đường này nhìn thất Tiểu Thất và Cảnh Thụy rồi, lúc đó đã cảm thấy hai đứa nhỏ sinh ra rất dễ thương, không ngờ rằng khi quay về nhà lại nhìn thấy Tiểu Thất nữa, đây là duyên phận à. Tiểu cô nương nếu như cháu không để ý, ông muốn nhận hai đứa nhỏ làm chắt, cháu xem có được không?”

Tô Tố mắt trợn tròn ngạc nhiên

Cô không nén nổi nuốt nước miếng.

Cô tât nhiên tin tưởng lão gia không phải người xấu, nếu không thì đã không gọi điện thoại cho cô tìm Tiểu Thất rồi.

Nhưng…lão gia mặc tuy nhìn rất đơn giản, nhưng chất liệu của trang phục vô cùng tinh xảo, tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng lưng thẳng mắt sáng, trên người có khí chất không thể che giấu được, rất rõ ràng hoàn cảnh gia đình tương đối khá giả.

Nhưng…lần đầu tiên gặp mặt mà đã nhận chắt trai chắt gái, điều này quá…đột ngột rồi.

“cái này…lão tiên sinh, xin hỏi quý danh của ông ạ?”

Lão gia quên mất vỗ đầu, sao lại quên đoạn quan trọng này, ông nhanh chóng tự giới thiệu bản than, “ông họ Tiêu, tên là Tiêu Phong Nghị”

Họ Tiêu?

Cô gần đây quen biết người sao toàn họ Tiêu? Chẳng lẽ thật sự có duyên với họ Tiêu?

Tô Tố phiền nào không ngớt, suy nghĩ phải dùng lý do gì từ chối.

“Tiêu gia gia, cháu…”

“mami mami, mami đồng ý đi được không, con rất quý mến ông cố, công việc của mami bận rộn, vơi lại mẹ nuôi cũng phải bận rộn công việc, đợi khi nào mami và mẹ nuôi đều không có ở nhà, con và anh trai rất nhàn chán, vừa hay có thể ở cùng ông cố, được không ạ?”

Tô Tố đau đầu, đến cả ông cố cũng gọi rồi, Tiểu Thất bình thường rõ ràng không thích chơi đùa với người lớn tuổi.

Vả lại Tiểu Thất nói cũng đúng.

Đạo diễn Phạm nói rồi, qua khoảng thời gian nữa thì phải đi địa phương lấy cảnh quay phim rồi, cô khẳng định sẽ phải đi cùng đoàn, Tiểu Thất và Cảnh Thụy cũng không thể làm phiền Tiêu Hy suốt, bởi vì hai đứa trẻ, Tiểu Hy đã rất lâu không tiếp nhận công việc rồi.

Nhưng…ông lão này dù có thân thiện thì cũng là người lạ à.

Cô vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Tiêu lão gia và Tiểu Thất, bao gồm Cảnh Thụy đều có nét mặt kỳ vọng nhìn cô

Kìa…

Cảnh tượng này, Tô Tố cảm thấy nếu như cô nói từ “không”, bản thân trở thành tội phạm mất.

Tô Tố gãi đầu, “Cảnh Thụy, con nghĩ sao?”

“mẹ, con cũng quý mến ông cố”

“vây…được thôi”
Bình Luận (0)
Comment