Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 633

Thời điểm Trương Hân lần nữa lại có ý thức đã là buổi sáng ngày thứ hai.

Cô ta đang nhắm mắt, cô nghe được mùi hoa hồng thoang thoảng trong phòng.

Vậy mà... Không chết!

Khóe mắt cô động lại một vết nước!

Trải qua một lần sinh tử này, trái tim cô như một dòng nước phẳng lặng yên ắng, không có bất cứ sự trổi dậy lăn tăn của sóng nước.

Nhanh chóng, cô nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài cửa vọng lại.

Ngay sau đó, cô nghe được âm thanh của Vương Bưu, “Bác sĩ, rốt cuộc phu nhân nhà tôi khi nào mới tỉnh lại?”

“Theo lý thuyết thì hôm nay cô ta sẽ tỉnh.”

“Nhưng tại sao cô ta vẫn còn ngủ thế?”

“Có thể do lúc nhảy xuống bị kích động, nên mới hôn mê như thế này, nhưng mà tôi đã kiểm tra qua, chức năng cơ thể của cô ấy không có bất cứ tổn thương gì, nên các người yên tâm đi nhé, chắc chắn không gặp chuyện gì nữa đâu.”

“Như vậy đứa con trong bụng phu nhân tôi thì sao.”

Âm thanh của bác sĩ có vẻ bùi ngùi, “Đứa bé rất khỏe. Cũng may là được cứu giữa không trung, nếu không bị rơi xuống đất, thì lúc đó không chừng sẽ không cứu được đứa trẻ nữa! Nhưng mà các người cũng phải chú ý, tôi thấy phu nhân các người có ý định muốn chết, có thể ngăn chặn được một lần, nhưng không thể ngăn được lần thứ tám thứ mười đâu đúng không?”

Vương Bưu im lặng một lúc rồi nói, “Tôi biết rồi.”

Một lát sau, Trương Hân chợt nghe thấy âm thanh tiếng bước chân đã rời đi xa.

Tiếp theo đó là âm thanh cửa đóng lại, nhưng mà, rất nhanh, cửa lại được mở ra, lại có tiếng bước chân bước tới, Trương Hân vẫn nhắm mắt như cũ, mặc kệ ai đến, cô ta cũng không nói chuyện...

Người đến thăm đang vào phòng, nhưng không nói gì.

Trương Hân nghe được âm thanh của chiếc ghế đang bị xê dịch, cảm nhận người đến thăm cô lẵng lặng ngồi xuống bên chiếc ghế.

Không khí trong phòng như có vẻ đông cứng lại.

Theo sau đó, cửa phòng lại được mở ra, Vương Bưu hạ giọng xuống cất tiếng nói, “Lão Đại, bây giờ tính sao đây?”

Lão Đại?

Cả người Trương Hân đột nhiên cứng đờ ra!

Cô ngừng thở, như thể bản thân đang nằm mơ vậy. Nhưng mà, anh ta trong giấc mơ không thể nào rõ ràng như vậy, cô rõ ràng đã nghe được giọng nói của Lãnh Mạc, “Vương Bưu, anh ra ngoài trước đi, canh chừng biệt thự cho tốt, người nào không tin tưởng thì không cho phép vào đây.”

“Lão Đại, vậy bên phu nhân thì sao...”

“Ở đây có tôi rồi.”

Cửa phòng đóng lại, âm thanh bước chân của Vương Bưu càng ngày càng rời xa.

Trương Hân tay siết thật chặt tấm ga dưới thân cô, các ngón tay bị đau buốt!

Đau?

Đau có nghĩa là không phải nằm mơ rồi!

Cô không dám mở to mắt, sợ mở to mắt ra rồi thì mọi chuyện sẽ trở thành bọt nước.

Người đàn ông bên giường với gương mặt thương hại nhìn vào Trương Hân, bỗng nhiên, anh ta dang tay ra, nắm chặt lấy tay của cô, “Trương Hân, xin lỗi!”

Nước mắt Trương Hân bỗng tuôn trào ra.

Cái cảm xúc quen thuộc này là...

Cô bất thình lình mở mắt ra, thì thấy Lãnh Mạc đang ngồi trên chiếc ghế bên giường cô!

“Anh...”

“Là anh đây!”

“Anh... Không chết?”

“Anh chưa chết!” Lãnh Mạc cười khổ, “Thực xin lỗi, anh lại lừa em một lần nữa rồi, nhưng lần này, quả thật là tình thế bất đắc dĩ...”

Anh ta chưa nói dứt lời, liền bị con gấu Trương Hân làm gián đoạn, cả người Trương Hân như nổi cơn thịnh nộ, nắm lấy cổ của Lãnh Mạc, ghì chặt cổ của Lãnh Mạc rồi khóc không thôi, “Nếu đây là một giấc mơ, thì xin đừng cho em thức dậy.”

Trong lòng của Lãnh Mạc bỗng chốc áy náy.

Anh ta quay lại ôm chặt Trương Hân, đưa tay xoa đầu của cô, “Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ đâu! Anh chưa chết, anh thật sự chưa chết!”

Trương Hân khóc rống thất thanh.

Cô ta cắn chặt làn môi, cảm nhận được vị máu tươi từ trong môi cô, cuối cùng mới khẳng định bản thân là không phải nằm mơ rồi, cảm nhận được cơ thể ấm áp của Lãnh mạc, cô dùng hết sức đánh đấm anh, “Tại sao anh có thể lừa gạt em như vậy, tại sao lại khiến em tổn thương đến như vậy, anh không biết rằng em đã bị anh gạt đến nổi rất khổ sở như thế nào không!”

Lãnh Mạc mặc kệ cho Trương Hân đánh chửi, vẫn không trở tay và không nói gì.

Trương Hân khóc suốt hai tiếng đồng hồ, như là muốn đem tất cả uất ức cả đời này của cô bộc phát ra hết.

Vạt áo trước ngực của Lãnh Mạc đã bị thấm ướt hết, vết nước ấm đó như bị một cây hàn nóng bỏng khắc dấu lên tim anh vậy!

Chỉ có Tiêu Lăng và Vương Bưu biết anh còn sống!

Lúc bắt đầu cũng không cho Vương Bưu biết, đợi trở về A Thị Lãnh Mạc sẽ lẵng lặng tìm đến Vương Bưu, Vương Bưu lén lút đưa Lãnh Mạc về biệt thự Bán Sơn, thật ra hôm Trương Hân bị chích liều thuốc định thần, cô ta mơ màng gặp được Lãnh Mạc, kỳ thật đó không phải là giấc mơ.

Lãnh Mạc luôn luôn trốn trong phòng của cô ta, đợi đến khi cô hôn mê thì mới dám bước ra, anh ta không phải cố tình muốn lừa gạt Trương Hân.

Chỉ là tình huống lúc đó thật sự rất nguy hiểm, vả lại anh ta đang tìm bắt kẻ chủ mưu đứng đằng sau bức màn đó, nên tương kế tựu kế lợi dụng cách giả chết này, anh ta thật sự không nghĩ ra rằng Trương Hân đã chịu đựng sự đả kích lớn như vậy, thậm chí không muốn sống nữa.

Vốn dĩ anh nghĩ Trương Hân đang mang thai, thì bất kể chuyện gì cũng sẽ cố gắng mà sống vì con.

Anh ta đã chuẩn bị xong hết rồi, đợi sự việc lắng xuống, anh ta nhất định sẽ chịu đòn nhận tội quỳ trước mặt Trương Hân cầu xin cô tha thứ.

Nhưng mà, kế hoạch đó đã không ngừng biến đổi!

Khi anh ta nhìn thấy Trương Hân xuất hiện trên tầng thượng, anh thật sự ngồi không vững nữa, cảm thấy hối hận rồi!

Thiếu chút nữa anh ta lao ra ngoài. Nhưng Vương Bưu đã cố kéo anh lại, kiếm được một sợi dây thừng cho anh, nhanh chóng lấy quần áo và nón hóa trang thành Vương Bưu, trong khoảnh khắc Trương Hân nhảy xuống anh ta bèn kéo dây từ trong cửa sổ lao vội ra, một tay nắm lấy Trương Hân, Trương Hân chịu không nổi sự đả kích, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

Sau đó tất cả mọi người trong biệt thự, đều nghĩ rằng do Vương Bưu cứu Trương Hân.

Trương Hân khóc ròng rả hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã bình tĩnh lại, cô nắm chặt tay Lãnh Mạc một cách thật dữ dội, cứ sợ rằng buông tay ra sẽ không thấy anh nữa, “Đây rốt cuộc là chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lãnh Mạc lại thở dài, dùng thân của ngón tay cái lau đi nước mắt của cô, đem chân tướng sự việc kể cho Trương Hân nghe, “Lúc đó anh thật sự đang ở biên giới của vụ nổ, và cũng gần nơi phát nổ, bên cạnh Vương Bưu có một cây cổ thụ lớn ngăn cản lại, còn bên cạnh anh thì không có gì, lúc đó anh muốn chạy cũng chạy không kịp.”

Cảm giác được,Trương Hân cả người như căng thẳng, Lãnh Mạc nhanh chóng vỗ nhẹ vào sóng lưng cô, “Tình huống lúc ấy, anh cũng nghĩ là đã chết rồi! Tình cảnh đó thật sự ngàn cân treo sợi tóc, Mạc Tầm bỗng nhào ra, thay anh chặn tất cả lại!”

“Mạc Tầm sao?”

“Đúng, chính là Mạc Tầm, Mạc Tầm đã bị Tô gia giam cầm hết ba năm, lần chạy thoát này, thật sự anh nên cảm ơn Tô Tố, là chính Tô Tố đồng ý cho Mạc Tầm đi cùng bọn anh, nếu không anh khó thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Kỳ thật... thời khắc đó, anh cảm thấy Mạc Tầm như muốn bảo vệ Tô Tố, nhưng Tô Tố đã được Tiêu Lăng bảo vệ rồi, và cũng có lẽ anh ta muốn Tô Tố mãi mãi nhớ đến anh ta, anh ta bèn nhào đến bảo vệ anh, bản thân đã bị nổ đến tan tành.”

Khóe mắt Trương Hân đỏ bừng lên, “Bởi vậy... hài cốt trong rương của Vương Bưu... Là Mạc Tầm sao?”

Lãnh Mạc gật đầu, “Là anh ta!”

Toàn thân của Trương Hân phát run lên, nếu không phải là Mạc Tầm... thì chắc chắn hài cốt kia là Lãnh Mạc rồi!

Trương Hân hận Mạc Tầm bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm kích anh ta!
Bình Luận (0)
Comment