Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 705

Lục Sâm sững sờ, tim bắt đầu đập nhanh.

Dần dần tim đập ngày càng nhanh, cuối cùng không nhịn được liền phá lên cười, “Ha ha —“

Gương mặt Tiểu Thất ửng đỏ, “Anh cười cái gì, không được cười!”

Lục Sâm không nhịn cười được, cười đến chảy cả nước mắt.

Nếu Triệu Đào ở đây chắc sẽ trợn lòi cả mắt ra.

Lục Sâm cười càng lúc càng lớn, Tiểu Thất nhịn không được đánh đánh vào ngực của anh, “Xùy xùy xùy, không được cười nữa, có nghe không hả!”

Bàn tay trắng nõn của cô như một mồi lửa nhỏ.

Thắp sáng ngọn lửa tình trong Lục Sâm, đây là lần đầu Lục Sâm gần gũi với con gái đến vậy, dù trong mắt của anh vẫn mang ý cười, bỗng nhiên nắm lấy tay Tiểu Thất.

Tay của cô rất đẹp, 10 ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc, màu móng màu hồng phấn, cô để một chút móng tay lại càng tô điểm thêm nét tinh tế cho đôi tay. Đồng thời tay của cô cũng rất mềm mại, như không có xương vậy, vừa trơn láng vừa mềm mại.

Bỗng nhiên trái tim của Lục Sâm cũng trở1nên mềm mại.

Anh nắm lấy tay Tiểu Thất, như không muốn buông ra, nhìn Tiểu Thất cười cười nói, “Muốn dùng bữa cơm này để hối lộ anh hả?”

Tiểu Thất gật gật đầu.

“Một bữa cơm không đủ để hối lộ anh đâu.”

“A...”Tiểu Thất không giấu được sự thất vọng.

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Em có thể thay thế bằng biện pháp khác!”

“Là gì là gì?”

“Ví dụ như...”

Tiểu Thất là người nóng tính, không chịu được Lục Sâm cứ nói chập chừng như vậy, gấp rút nói, “Ai da, ví dụ như gì thì anh nói lẹ đi, đừng có ngấp nga ngấp ngửng nữa!”

Tiểu Thất càng sốt ruột càng xích lại gần Lục Sâm.

Lục sâm nhìn tư thế của hai người.

Lúc này Tiểu Thất đã lấn tới phía trên hai đùi của anh ấy, tay thì bị anh ấy nắm lấy, cả người đều tiến sát vào anh, anh từ trên cao nhìn xuống, chỉ cần cúi đầu là thấy được bầu ngực trắng nõn trong chiếc áo sơ mi của Tiểu Thất, Lục Sâm bắt đầu thở dốc, nhanh chóng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh có thể dễ dàng1ôm lấy Tiểu Thất vào lòng.

Nhưng Lục Sâm không làm vậy!

Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái làm anh cảm thấy thích thú.

Hù chạy mất thì biết làm sao!

Dù sao... bản vẽ của Tiểu Thất anh cũng đã xem qua, qua được vòng tuyển chọn của công ty anh là không thành vấn đề.

Ê...

Xem ra anh cần sắp xếp lại với Triệu Đào một chút, cho những người được tuyển chọn đi đến căn cứ tập luyện, nói là căn cứ tập luyện, thật ra là một khách sạn lớn của nhà anh, trong thời gian tranh tài sẽ bị phong tỏa, không ai được tiếp xúc với học sinh.

Mà anh lại là ban giám khảo, đương nhiên cũng phải ở trong khách sạn.

Cho nên... còn rất nhiều cơ hội!

Không cần phải gấp, dọa cho thỏ con sợ, sau này giữ khoảng cách với anh, vậy coi như công cốc rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Sâm đã có chủ ý.

Anh mỉm cười nhìn Tiểu Thất, “Em đây là ôm ấp yêu thương anh sao?”

Tiểu Thất giật mình, nhìn lại tư thế thân mật của hai người, như bị điện giật, cả người nhảy dựng lên, mặt đỏ5bừng, “Thật xin lỗi thật xin lỗi!”

“Không sao, anh không ngại!”

“Vậy vừa rồi anh nói...”

“Anh nói một bữa cơm không đủ, hai bữa cơm thì đủ rồi!”

“A?”

Lại muốn chọc ghẹo cô!

“Lục Sâm, em hỏi anh một chuyện!”

“Em nói đi!”

“Anh đúng là tổng giám đốc của Phong Hoa?”

“Nếu giả bao đổi!”

“Vậy... có phải công ty anh sắp phá sản không a, sao tổng giám đốc như anh... phải đi... ách, ăn chực?”

Lục Sâm xém chút cười thành tiếng, anh ráng nhịn xuống, mìm cười nói, “Tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.”

Là có thể keo được thì keo đi thì có!

Tiểu Thất khẽ cắn môi, đây là lần đầu cô gặp một tổng giám đốc keo kiệt như vậy.

Nhưng mà, cô thật sự rất muốn biết danh sách đó a!

“Được! Thành giao, nhưng bữa cơm tiếp theo phải chờ.”

“ok!”

“Anh nhanh nói cho em biết danh sách!”

“Trong danh sách có tên em!”, Lục Sâm trả lời một cách chắc chắn.

“Tiểu Tuyền thì sao, không đúng, Lưu Tuyền Lưu Tuyền, Lưu Tuyền thì sao?”

“Chính là người bạn tốt trong quán bar lần trước của em hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!”

Danh sách lớp của Tiểu Thất là do Lục Sâm và La Na2cùng phê duyệt, mà trí nhớ của anh còn rất tốt, vài cái tên không là gì đối với anh, “Có cái tên này!”

“Ha ha ha, quá tốt rồi!”

Tiểu Thất hưng phấn đến nỗi khoa chân múa tay, cô biết chắc Tiểu Tuyền sẽ có thể đậu được vòng ứng tuyển!

“Chúng ta đi được rồi.”

“Đi?”

Nụ cười trên mặt Tiểu Thất cứng đờ... nếu như đi, vậy không phải là phải thanh toán hay sao!

Sao cô lại quên mất chuyện này!

Tiểu Thất khóc không ra nước mắt, “Cái này, anh đợi em một chút, bụng em hơi đau, em đi vệ sinh một chút.”

“Được!”

Tiểu Thất cầm túi xách chạy ra từ phòng vệ sinh, len lén chạy đến hỏi nhân viên phục vụ hóa đơn, sau khi biết được con số trên đó, cô xém chút phát khóc.

Cô có lấy cả gia tài ra cũng không đủ trả a!

“Cái này... nhà hàng có thiếu nhân viên phục vụ không?

Nhân viên tính tiền mặt đầy khó hiểu, “Không thiếu a, sao vậy?”

“Không có gì!”

Cô mà rửa chén thtì cũng chỉ làm bể chén mà thôi!

Tiểu Thất khóc không ra nước mắt chạy vào phòng vệ sinh, nhân viên tính tiền ở phía9sau lại càng thêm phần khó hiểu.

Phòng đặt riêng này đã được tính tiền rồi mà, sao vị tiểu thư này còn chạy đến hỏi hết bao nhiêu tiền!

Thật là kỳ quái!

...

Tiểu Thất chạy vào nhà vệ sinh, đem toàn bộ gia tài ra, đếm qua đếm lại nhiều lần cũng không dư ra được thêm đồng nào!

Tiểu Thất khẽ cắn môi gọi điện thoại cho Lãnh Điềm Tâm.

“Chị Tiểu Thất?”

“Ừm, cái này, Đường Tâm a, dạo này em khỏe không?”

“Rất tốt a, sao chị Tiểu Thất lại gọi điện thoại cho em vậy, mẹ em nói không lâu nữa chị cùng với anh Cảnh Thụy sẽ qua nhà em ăn cơm nữa a.”

“Điềm Tâm a, tạm thời không nói chuyện này, cái này, dạo này em có dư dả không?”

“Ách... chị Tiểu Thất muốn mượn tiền ạ? Xin lỗi a chị Tiểu Thất, gần đây em phạm lỗi, mẹ đã cắt xén hết tiền tiêu vặt của em... em bây giờ... trên người không có đồng nào!”

Còn thảm hơn cô!

“Chị Tiểu Thất thiếu tiền hả? Sao không gọi cho anh Cảnh Thụy?”

“Không được không được, Điềm Tâm a, chuyện hôm nay chị Tiểu Thất gọi cho em em không được1cho ai biết, nếu không chị Tiểu Thất sẽ không chơi với em nữa đâu.”

“Ò!”

Cúp điện thoại, Tiểu Thất thật cũng hết cách.

Cô khẽ cắn môi, đi ra khỏi phòng vệ sinh, định đi về phòng ăn.

Cô nghĩ kỹ rồi!

Nói thẳng với Lục Sâm là cô không có tiền, cùng lắm thì... cùng lắm thì lại nợ Lục Sâm một bữa cơm.

Nhưng mà, vừa đi tới cửa phòng, cô lại dừng bước.

Trong phòng lúc này có rất nhiều người, cầm đầu là 1 nam 1 nữ, theo sau còn có mấy người nữa, mặt mũi đều rất hung ác, Lục Sâm quay lưng về phía Tiểu Thất nên cô không thể thấy được nét mặt của cô, nhưng cảm nhận được cả người anh đang phát ra khí lạnh.

Tiểu Thất vừa định đi vào thì nghe được người nam lên tiếng.

“Lục Sâm, xem như mày có bản lĩnh, dụ được lão già ở nhà đem công ty giao cho mày, nhưng mà mày đừng quên, tao mới là người thừa kế hợp pháp, mày chỉ là con riêng, cũng chỉ là 1 phế vật, lấy tư cách gì giành với tao!”
Bình Luận (0)
Comment