Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 79

Tô Kiến là con trai độc trong gia đình, nên được nuông chiều từ nhỏ. Hắn ta chẳng học cái gì tốt đẹp, cả ngày lông bông, sướng như một tổ tông trẻ.

Cờ bạc, rượu chè, gái gú không gì hắn ta không rành, việc tốt không làm chỉ chọn cái xấu mới làm. Nên khi cả nhà nhìn thấy hắn ta bước vào phòng khách, không ai cản lại. Có hắn dọa nạt Tô Tố, để cho cô sợ cũng tốt, tốt nhất là giải quyết cho xong vấn đề.

Cả nhà đều hùa theo.

Tô Kiến ngả lên sofa, nhưng đến khi nhấc điện thoại lên hắn ta bỗng khựng lại. Hắn nhớ ra không hề có số của Tô Tố.

“Bố, số của Tô Tố là gì, mau đưa đây.”

Tô Đại Khuê giật mình nhớ ra, sắc mặt có nét biến đổi, vì chính ông ta cũng không có số của Tô Tố, lúc trước Tô Tố có điện thoại, khi đi học cô hay gọi về nhà, nhưng cũng toàn gọi bằng số máy bàn, hơn nữa toàn là Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất nghe máy.

Trong điện thoại của ông ta làm gì có số của cô.

Ông ta quay lại nhìn Lý Ái Liên và Tô Huệ, “Mọi người có số của Tô Tố không?”

Lý Ái Liên chống nạnh, thở hắt, bà ta càng không có số của Tô Tố. Lúc trước, khi Tô Tố chuyển đi, bà ta còn mong cho cả đời này không phải gặp lại cô, làm sao có chuyện chạy đến xin số liên lạc của cô.

“Tôi với nó chẳng có gì để mà nói đâu, tôi không có số, Huệ Huệ, con có không?”

“Con cũng không có!”

Tô Huệ nhún vai, cô ta đương nhiên mong cho Tô Tố đừng có xuất hiện trong cuộc đời cô ta nữa, không có lý gì lại đi lưu số của Tô Tố.

Mấy người họ nhìn nhau, Tô Kiến tắt máy một cái “bụp”. “Vậy bây giờ làm sao liên lạc với nó?”

Cả ba người đều ngậm miệng làm thinh.

Bạn của Tô Tố họ cũng chẳng quen một ai, đừng nói là liên hệ nữa.

“Ai biết nó ở đâu không?”

“... ”

Tô Kiến cáu, “Mấy người đến cách liên lạc với nó còn không có, còn muốn tôi đi cảnh cáo nó!”

Số điện thoại không có, ở đâu cũng không biết, cái thành phố này rộng lớn như vậy, biết đâu mà đi tìm Tô Tố!

Tô Huệ nhăn mày ngồi lên ghế, vắt óc nghĩ một hồi, như nghĩ ra điều gì, “Con biết rồi, con biết Tô Tố ở đâu rồi.”

“Ở đâu?”

“Con biết Tô Tố có một người bạn rất thân trong trường, tên là An Tiểu Hy, hai đứa nó khắng khít như chị em ruột vậy, cô ta chắc chắn biết Tô Tố đang ở đâu.”

“Có số của An Tiểu Hy không?” Tô Đại Khuê nóng vội hỏi.

Nếu không tìm thấy Tô Tố thì tìm được An Tiểu Hy cũng tốt, công ty của ông ta không thể cứ tiếp tục lụi đi như vậy, phải mau chóng tìm được Tô Tố, giải quyết vấn đề nan giải này.

“Con không có số của cô ta.”

Tô Huệ thấy sắc mặt bố cô như muốn phát điên, cũng không dám nói vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề, “Dù không có số của cô ta nhưng con biết nhà cô ta ở đâu, lúc trước Tô Tố chuyển ra khỏi nhà, trên người ngoài mấy bộ quần áo không có nhiều hành lý, tiền sinh hoạt của nó cũng không phải do đi làm mà có nên chắc chắn không có mấy tiền tích cóp, con nghĩ có khi Tô Tố đến ở nhờ nhà của An Tiểu Hy.”

“Nếu như nó không ở đó... ”

“Không có cũng không lo.” Tô Huệ cười lạnh, “Chạy đi đâu được, Tô Tố không phải là đã ký hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Quang rồi sao, bây giờ ngày nào cũng phải đến phim trường đóng phim, nếu nó không ở chỗ của An Tiểu Hy thì chúng ta đến tận đoàn làm phim tìm.”

Biết được tung tích của Tô Tố, cả nhà họ như được thở phào nhẹ nhõm.

Tô Đại Khuê dặn dò Tô Huệ, “Trừ trường hợp xấu nhất thì cũng tránh đến đoàn làm phim tìm nó, nhà mình không muốn mất thể diện đâu con.”

Lúc nào rồi còn nghĩ đến giữ thể diện?

Ông ta vẫn nghĩ rằng nhà họ Tô là gia tộc trâm anh thế việt, nên cả ngày cứ nghĩ việc giữ thể diện.

Thật nực cười.

Tuy nhiên bây giờ cũng không phải lúc cãi nhau, Tô Huệ gật đầu nhận lời, ra vẻ một đứa con gái ngoan hiền, “Bố yên tâm đi ạ, chắc chắn sẽ tìm được nó ở nhà An Tiểu Hy thôi, mình qua đó bây giờ hay... ”

“Đi ngay bây giờ!”

Chuyện công ty ngày nào còn chưa giải quyết, thì ngày đó cả nhà họ còn ăn không ngon ngủ không yên. Cả nhà bốn người không quản ngại bên ngoài trời đang mưa to ráo riết, mỗi người tay một chiếc dù ngồi lên xe, nói với tài xế hướng thẳng đến chỗ ở của An Tiểu Hy.

...

“Cảnh Thụy, Tiểu Thất, mẹ các con chắc chắn là không về nữa chứ?”

An Tiểu Hy vừa tắm gội xong, dựa vào cửa phòng của hai đứa nhỏ, vừa lau tóc vừa nhìn chúng nó, “Chưa làm xong bài tập à?”

Hai đứa nhỏ phủ phục trên bàn học, đang làm bài tập, chiếc đèn học bày ngay ngắn đúng chính giữa, hai mái đầu nhỏ chúm lại với nhau, nhìn là thấy ấm lòng.

“Con viết xong rồi.” Tô Cảnh Thụy giơ tay, “Mẹ nuôi, ma mi nói là hôm nay sẽ không về.”

“Hả... ”

Chỉ vậy thôi sao?

Tiểu Hy nhìn Cảnh Thụy một cách kỳ quặc. Hai đứa nhóc này không phải là rất quan tâm đến mẹ chúng hay sao? Nếu là lúc trước thì chỉ cần chúng biết tin Tô Tố cả đêm không về chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, hôm nay thì lại bị gì vậy?

“Cảnh Thụy, con không lo cho ma mi sao?”

“Không lo.” Cảnh Thụy tay chống cằm, tay chỉ ra ngoài trời, “Hôm nay trời mưa to lắm, trên đường về sẽ không an toàn.”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Tiểu Thất cũng vừa làm xong bài tập, đặt bút xuống bàn, nhanh nhảu nói, “Mẹ nuôi ơi không phải lo đâu, ma mi nói là hôm nay đi nghỉ tạm ở khách sạn, sáng mai tiện đi làm luôn, đợi đến mai Tiểu Thất và anh đi học về là có thể nhìn thấy ma mi rồi.”

Tiểu Hy cười ngại, không nói gì.

Cô tin rằng Tô Tố đi khách sạn nghỉ thật, nhưng... chắc chắn không phải nghỉ một mình.

Tô Tố coi hai đứa nhỏ như tâm can bảo bối vậy, nếu không phải có chuyện hệ trọng thì đừng nói bão tố, cho dù có là mưa đá, cũng không ngăn được cô về với lũ nhỏ.

Tô Tố không phải đã nói rồi sao, hôm nay là ngày Tiêu tổng hồi đáp.

Ừm...

Cô xoa cằm, cười gian trá.

Như vậy là, xong xuôi rồi sao?

Không tồi, không tồi, cũng 21 tuổi rồi, cũng yêu đương được rồi. Trước đây vì hai đứa trẻ mà Tô Tố cự tuyệt biết bao nhiêu anh, bây giờ gặp đúng cường hào như Tiêu tổng, không thì với tính cách của Tô Tố, chắc chắn lại muốn trốn nhẹm đi ngay.

Hì hì...

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi, có điện thoại kìa.”

Tiểu Hy giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ giang giở, mới phát hiện cô nhập tâm quá, hai đứa nhỏ đi ra phòng khách tự lúc nào cô cũng không biết.

Cô nhanh chóng theo ra phòng khách.

“Mẹ nuôi ơi, là chú bảo vệ gác cửa, chú ấy bảo có người cần tìm mẹ.”

“Tìm mẹ á?” Tiểu Hy chỉ chỉ vào mặt mình, “Có nói là ai không?”

“Không thấy nói.”

Tiểu Hy tiến lại gần sofa, nhấc điện thoại lên. Kỳ lạ! Nếu là bạn cô đến tìm, đáng nhẽ sẽ gọi điện hỏi trước xem cô có nhà hay không. Tối muộn rồi, trời thì đang giông tố, ai lại đến vào giờ này nhỉ.

“Alô, vâng đúng rồi, là tôi.”

Tiểu Hy nghe giọng nói trong điện thoại, cơ thể cô dần đơ ra, miệng cũng trùng xuống.”

Hai đứa nhỏ nhận thấy có điều khác lạ, bèn nhẹ nhàng đến bên.

Đến gần sát bên Tiểu Hy, hai đứa dường như nhận ra một giọng nói quen thuộc.

“Tôi biết chắc chắn Tô Tố ở chỗ cô, Cô An, tôi buộc phải cảnh cáo cô mau đưa Tô Tố ra gặp chúng tôi, nếu không, có chuyện không hay gì xảy ra thì cô đừng trách tôi!”

Tiểu Hy gần như muốn bóp nát tay nắm điện thoại.

Tên khốn! Tô Đại Khuê! Ông ta còn dám vác mặt đến tận đây, lão già vô liêm sỉ!

Vừa định há mồm chửi, điện thoại lại bị Cảnh Thụy giật lấy, Tiểu Hy cau có, “Cảnh Thụy, để mẹ dạy cho lão già chết tiệt này một bài học.”

“Mẹ đừng chửi ông ta làm gì, phí lời.”

Tô Cảnh Thụy mặt lạnh như băng, rõ ràng đã nghe thấy những lời hăm dọa của Tô Đại Khuê khi nãy.

Cậu dập điện thoại không do dự, nhìn ra ngoài cửa sổ bây giờ trời vẫn còn mưa lớn, nhếch đuôi miệng, “Không phải là ông ta có chuyện muốn tìm ma mi sao? Thế thì cứ để cho ông ta đợi!”
Bình Luận (0)
Comment