Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 850

Tần Nham muốn bước ngay về phía trước, “Mẹ, mẹ bỏ dao xuống trước đi!”

“Con đứng im đó!”

Tần mẫu khóc nấc lên, nắm chặt con dao rồi lùi lại hai bước, “Các người không được tới đây, nếu các người bước tới... ta sẽ cắt cổ tay ngay lập tức!”

Đầu Tần Nham lúc này đau giật từng cơn.

Sao lại tới nông nỗi này, không làm cho người khác yên tâm một chút nào!

Anh kiệt sức dựa vào cánh cửa, “Mẹ, xem như con van xin mẹ, mẹ đừng tự làm khổ mình nữa có được không, lần này con và Lưu Tuyền không dọn đi không được đâu, mẹ có làm gì thì cũng không ngăn cản được bọn con đâu!”

“Anh, sao anh lại có thể nói như thế được!”

“Em im đi!” Tần Nham quắc mắt lườm em gái, “Tần Phi Ngữ, em tự lo cho mình thì hơn!”

Tần Phi Ngữ hằn học nghiến chặt răng, không nói thêm được câu nào.

Tần Nham quay lại phía mẹ mình, “Mẹ, bỏ dao xuống!”

“Trừ khi con đồng ý với mẹ là sẽ không dọn ra ngoài ở!”

“Không được đâu!”

Tần mẫu mắt lại đỏ hoe, “Vậy thì không còn gì để nói hết, Tần Nham, chỉ cần con bước ra khỏi biệt thự này nửa bước, mẹ sẽ lập tức cắt cổ tay tự vẫn!”

Không khí trở nên nghẹt thở.

Mấy người họ đều cương quyết, không ai chịu nhượng bộ ai.

Cuối cùng, Tần Nham là người chủ động trước, anh quay người bước ra phía cửa, nắm lấy tay Lưu Tuyền rồi đi ra ngoài.

“Tần Nham!”

“Mẹ muốn làm gì thì làm đi!”

Nếu nói Tần mẫu muốn tự sát? Anh chắc chắn không tin đâu!

Cùng lắm thì chỉ là dọa dẫm anh chút thôi.

Lần này anh đã hạ quyết tâm phải dạy cho hai người họ một bài học, cho nên Tần Nham quyết định vẫn nắm chặt tay Lưu Tuyền đi ra khỏi nhà.

Hai người họ rời khỏi biệt thự, bỏ lại phía sau tiếng gào thét như người điên của Tần mẫu.

Ngoài biệt thự gió lạnh thổi hiu hắt.

Lưu Tuyền đứng ở cửa không đi, cô ngoái đầu nhìn lại, “Tần Nham, làm vậy có chắc là không sao không?”

“Không có chuyện gì đâu, anh hiểu mẹ của mình mà, bà ấy không dám đâu... nhiều lắm thì cũng chỉ là muốn anh phải phục tùng.” Tần Nham để vali hành lý ở dưới sân, “Em đứng đây đợi anh một chút, anh đi lái xe tới.”

“... Dạ!”

Tần Nham vừa bước tới trước hai bước thì từ trong biệt thự vọng ra tiếng hét thất thanh của Tần Phi Ngữ, “Aaa... Mẹ!”

Hai người họ đơ người, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng xông vào trong biệt thự!

Vừa xông vào tới phòng bếp, lập tức nhìn thấy cổ tay trái của Tân mẫu đang tuôn ra dòng máu tươi.

Trên lưỡi dao có dính máu, bị ném dưới sàn bếp, mặt Tần mẫu trắng bệch, máu tươi từng giọt từng giọt từ cổ tay bà ta chảy xuống, Tần Phi Ngữ đỡ lấy bà ta, hoang mang hét lên, “Mẹ, sao mẹ lại ngốc như vậy, sao mẹ lại làm thật chứ...”

Cô ta cuống quýt lấy khăn tay lao tới buộc vào cổ tay Tần mẫu.

Sắc mặt trắng bệch cho thấy Tần mẫu rất đau đớn, nhìn thấy Tần Nham đứng ở cửa bếp, bà ta liền mỉm cười, “Tần Nham... mẹ biết mà, con chắc chắn sẽ không bỏ mặc mẹ và em rồi cứ thế mà bỏ đi đâu... mẹ biết chắc mà...”

“Mẹ!”

Tần Nham hoang mang lao tới.

Lưu Tuyền trong lòng cũng rất ngạc nhiên, cô không thể tin được là Tần mẫu dám tự tay sát thương mình như vậy.

Lưu Tuyền hoang mang chạy tới thư phòng tìm hộp cứu thương!

Cô nhanh tay với lấy hộp cứu thương rồi lao vào phòng bếp, đặt xuống dưới chân Tần mẫu, “Tần Nham, mau băng bó trước đi!”

“Cút!”

Tần mẫu dùng toàn bộ sức lực, giơ chân đạp trúng giữa ngực Lưu Tuyền, cô không hề có chút phòng vệ nào, lại do cơ thể đang rất yếu ớt, nên cái đạp này của Tần mẫu khiến cả cơ thể cô không khống chế được, ngã lăn ra đất, đau đớn ôm ngực, thở không nổi, “Không cần loại tiện nhân như mày giả lòng tốt!” 

Lưu Tuyền sắc mặt tái mét, không thể cử động nổi.

“Tiểu Tuyền...”

“Em... không sao đâu!” Lưu Tuyền bám vào bệ thoát nước, bất đắc dĩ đứng lên, “Em không sao, anh cứ băng bó cho mẹ rồi đưa mẹ đi viện trước đi!”

“Ừ!”

Tần Nham vội vàng băng bó sơ vết thương cho Tần mẫu, “Phi Ngữ, mau đi lái xe tới!”

“Ừ, em đi ngay đây.”

Vết thương trên cổ tay Tần mẫu rất sâu, dùng băng gạc băng bó rồi nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, Tần Nham mắt nhìn thấy băng gạc ướt ướt dần từng chút một, lại nhìn thấy mặt mẹ mình cứ tái dần đi, thì trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi.

“Mẹ, con đưa mẹ tới bệnh viện, chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu...”

“Không!” Tần mẫu không chịu đi, “Mẹ không đi bênh viện đâu!”

“Mẹ!”

Đã tới nước này rồi, bà ấy còn muốn gây chuyện gì nữa đây!

“Mẹ chính là không muốn tới bệnh viện!” Tần mẫu cố chấp nhìn thằng vào mắt Tần Nham, “Tần Nham, trừ khi con đồng ý với mẹ từ giờ sẽ không bao giờ dọn ra ngoài nữa, mẹ sẽ đi bệnh viện với con!”

“Mẹ... việc này để sau khi mẹ từ bệnh viện về thì chúng ta sẽ nói tiếp có được không mẹ?”

“Không được!”

Tần mẫu cương quyết lắc đầu, “Con không đồng ý với mẹ, thì mẹ chết cũng không đi bệnh viện! Con dọn đi khỏi đây... thì không khác gì lấy đi cả mạng sống của mẹ cả, nếu đã như vậy thì thà để mẹ chết luôn bây giờ đi, Tần Nham, nếu con thực sự vẫn muốn dọn đi, thì bây giờ con cứ mặc kệ mẹ...”

Anh làm sao mà bỏ mặc mẹ được đây!

“Mẹ!”

“Đồng ý với mẹ!”

Tần Nham nhìn thấy mẹ mình thì đang mất máu nhiều, lại nhìn qua người vợ đứng kế bên sắc mặt đang tái dần, cuối cùng vẫn nghiến răng, gật đầu, “Được! Con đồng ý với mẹ, con sẽ không dọn ra ngoài ở riêng nữa!”

Gương mặt cau có của Tần mẫu cuối cùng cũng giãn ra rồi.

Tinh thần bà ta vừa thoải mái, cơ thể bỗng cảm thấy như không thể trụ được nữa, trở nên mềm nhũn, Tần Nham vội vàng đỡ lấy mẹ, “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi...”

“Chóng mặt quá...”

Phía bên ngoài có tiếng xe tới gần, Tần Nham vội đỡ Tần mẫu đi ra ngoài, vừa đi vừa an ủi bà ta: “Mẹ, không sao, không sao đâu, chúng ta sẽ tới bệnh viện rất nhanh, mẹ kiên cường lên nha...”

Trong lòng Lưu Tuyền kinh ngạc vô cùng, nhưng cô biết rằng ở vào thời khắc này, cô chỉ có thể im lặng.

Cô lặng lẽ bước theo sau hai mẹ con họ.

“Mày... mày đứng lại!”

Tần mẫu đột nhiên quay đầu lại nhìn Lưu Tuyền, trong ánh mắt bà ta không giấu nổi sự khinh ghét, “Mày cút ngay! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày!”

Bước chân của Lưu Tuyền bỗng khựng lại.

Bà già này... bà ta nghĩ rằng cô rất muốn nhìn thấy bà ta sao!

Nếu không phải là vì Tần Nham, ngày hôm nay cô đâu phải ở đây để chịu đựng như thế này chứ!

Lưu Tuyền nhìn Tần Nham.

“Tần Nham...”

Tần Nham cũng nhìn qua cô, “Tiểu Tuyền, em cứ ở nhà đợi anh, bây giờ tạm thời không nên để cảm xúc của mẹ anh bị kích động thêm nữa, vừa đúng lúc hôm nay em cũng không được khỏe, nên tạm thời cứ ở nhà nghỉ ngơi đã, đợi tình trạng của mẹ anh ổn định rồi, anh sẽ về ngay với em.”

Cảm xúc của Lưu Tuyền từ từ chìm xuống.

Cô cúi đầu cay đắng cười.

Qủa nhiên là...

Do cô đã tự tưởng tưởng ra những điều quá tốt đẹp, cô vẫn nghĩ sẽ cho Tần Nham một cơ hội, để cho anh thể hiện, nhưng thật không ngờ, ở trong lòng anh, cuối cùng thì vẫn chỉ có người thân là quan trọng nhất.

“Tiểu Tuyền...”

“Anh đừng nói nữa, em đều hiểu hết mà. Mạng người mới là quan trọng, các người mau đi đi.”

Tần Nham biết rằng anh chắc chắn đã lại làm cho Lưu Tuyền thất vọng thêm lần nữa rồi.

Nhưng anh thực sự là không còn cách nào nữa.

Lúc này, tâm trạng của mẹ không ổn định, nếu để mẹ anh ta nhìn thấy tiểu Tuyền, tâm trạng mẹ sẽ suy sụp hoàn toàn, tới lúc đó, cơ thể sẽ phát sinh vấn đề lớn hơn. Trong lòng anh càng cảm thấy có lỗi hơn với Lưu Tuyền, nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ biết cố gắng chọn việc quan trọng hơn để giải quyết trước.

Tần Nham không nhìn sắc mặt Lưu Tuyền thêm nữa, cắn răng đỡ mẹ đi ra cửa.

Tiếng bước chân đi xa dần.

Rất nhanh, Lưu Tuyền nghe thấy tiếng xe khởi động rồi lăn bánh đi mất, rồi sau đó... tất cả âm thanh đều trở thành yên lặng vô cùng!

Lưu Tuyền ôm lấy ngực, dựa vào bệ thoát nước, nụ cười càng lúc càng cay đắng.

Cả căn biệt thự trống vắng quá, cảm giác như chỉ còn có mình cô trong đó.

“Thiếu, thiếu phu nhân...” Trương tẩu bước vào bếp, “Cô không sao chứ?” 

“Không sao đâu!”

Lưu Tuyền lắc lắc đầu, “Tôi đi ra ngoài dạo một chút, chị ở nhà coi nhà nha.”

“... dạ!”

Lưu Tuyền ủ rũ như chẳng còn hồn phách, đi ra khỏi ngôi biệt thự, men theo đường lớn ở ngoài khu biệt thự rồi cứ thế vô định đi về phía trước.

Ánh mắt cô như vô hồn, gương mặt tái đi, vừa rồi khi bị ngã dưới sàn, trên người cô dính ít máu của Tần mẫu vương trên đất khi đó, cái áo len màu trắng bị dính màu đỏ của máu, ai nhìn qua đều thấy đáng sợ. Cô đi trên đường mà thân hình run rẩy lảo đảo, dưới tia nắng của ánh chiều tà, cái bóng của cô kéo vừa dài vừa nhỏ, thật là khiến người ta đau lòng.

Dung Cảnh lái xe ngang qua thì nhìn thấy khung cảnh như bức họa đó.

Thật là ngạc nhiên!

Sáng ngày hôm nay Dung Cảnh còn ở chỗ Lưu Tuyền, đơn giản là xin nghỉ phép một ngày, vừa đúng lúc bố mẹ ở nhà đang giục anh về ăn cơm, cho nên anh lái xe về, không ngờ lại gặp lại Lưu Tuyền.

Hai ngày nay gặp cô ấy hai lần, như vậy có được tính là duyên phận không nhỉ?

Có điều...

Cô ấy sao thế này, xem ra dáng vẻ cô ấy bây giờ còn thảm hại hơn cả lúc sáng.

Dung Cảnh dừng xe lại, đậu xe ở bên đường rồi bước xuống, đúng ra thì chỉ định chạy tới hỏi xem cô muốn đi đâu, nhưng chợt thấy có xe hơi lao tới lướt qua cô, liền nhanh tay tùm cổ tay cô kéo lại, kéo cô từ sát đường vào.

Lưu Tuyền bỗng như hoàn hồn!

“Dung Cảnh?”

“Đang nghĩ gì vậy, đi đường sao không nhìn đường, thật là nguy hiểm!” Dung Cảnh cau mày nhìn Lưu Tuyền, “Sao không cẩn thận gì hết vậy, vừa rồi thiếu chút nữa là bị xe quệt vào rồi đó!”

Lưu Tuyền cũng đang kinh hãi, nhưng nhìn thấy Dung Cảnh, liền cúi đầu đá đá viên đá dưới đường, nhìn như dáng vẻ một đứa trẻ vừa làm gì đó sai trái.

Dung Cảnh thở phào, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện trên áo của Lưu Tuyền có dính máu, anh kinh ngạc, “Cô bị thương sao?”

“Ơ?”

Nhìn theo ánh mắt của anh, Lưu Tuyền cũng choáng váng, “Không phải máu của tôi, tôi không bị thương...”

Dung Cảnh nhìn khắp người cô trên dưới một lượt, biết rõ trên người cô không có vết thương, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhìn dáng vẻ cô rất thảm hại, cô sao vậy?”

“Không, không có gì đâu!”

Mặc dù Dung Cảnh đã biết rất nhiều chuyện không vui vẻ gì của cô, nhưng cô vẫn không muốn để anh biết về chuyện xảy ra của ngày hôm nay, cũng không muốn kể với bất kì ai hết.

Những chuyện không vui như vậy nói ra thì cũng chỉ làm người khác thêm buồn lòng.

Dung Cảnh hiểu ra vấn đề nên cũng không hỏi thêm gì nữa, “Cô đang định đi đâu vậy, tôi sẽ đưa cô đi.”

“Đi đâu ư?” Lưu Tuyền quay đầu nhìn theo bóng hoàng hôn đang khuất dần, tia hoàng hôn chiếu vào gương mặt làm mặt cô đỏ lên, ánh mắt vô định cười buồn, “Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu nữa... bây giờ mới thấy trời đất rộng như vậy, cũng không có chỗ dành cho tôi...”

Dung Cảnh bất giác không biết mình nên nói gì.

Lưu Tuyền tự cảm thấy mình hơi vô ý, nên cúi đầu nhìn vết máu trên áo, thở dài, “Hình như đúng là nhìn rất thảm hại, lẽ ra nên thay cái áo rồi hãy đi ra đường... Cái dáng vẻ này của tôi mà có đứa trẻ nào nhìn thấy chắc sợ phát khóc nhỉ... Dung Cảnh, hình như mỗi lần gặp anh đều là mỗi lần nhìn tôi thê thảm nhất ấy nhỉ.”

Dung Cảnh muốn làm dịu không khí này đi, cười lớn trêu chọc, “Vậy chắc là do tôi là khắc tinh của cô đó, mỗi lần gặp tôi là cô đều không gặp chuyện gì tốt đẹp.”

“Không! Không được nói như vậy đâu, phải nói đúng ra là tôi gặp may, mỗi lần gặp chuyện không hay tôi đều gặp anh! Hôm qua nếu không gặp được anh, nói không chừng tôi đã gặp chuyện xui xẻo rồi... Hồi nãy nếu không phải anh, tôi đã bị xe quệt trúng rồi!”

Lưu Tuyền nghĩ một lúc, ngẩng đầu chân thành nhìn Dung Cảnh, “Thực sự rất cảm ơn anh, Dung Cảnh!”
Bình Luận (0)
Comment