Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 879

“Anh đến đây làm gì? Cút!”

Lục Sâm nghiến răng lấy tay giữ chặt thang máy tầng một, “tôi biết anh hiện tại không muốn gặp tôi, nhưng trước đây tôi và Tiểu Thất cũng đã từng yêu nhau, tôi tuyệt đối không muốn cô ấy gặp phải chuyện không may, Tiêu Cảnh Thụy, việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện!”

Mắt Cảnh Thụy đỏ ngầu.

Đã từng yêu nhau?

Nếu còn yêu nhau, anh ta nhẫn tâm làm Tiểu Thất tổn thương như thế sao? 8 năm trước Cảnh Thụy và Tiểu Thất bị Tô Gia bắt cóc, Tô Lão Đầu thiếu chút nữa là đem Tiểu Thất ném vào bình thủy tinh bên trong đựng toàn là rắn độc, Cảnh Thụy còn không thấy Tiểu Thất khóc nhiều như vậy.

Anh và Tiểu Thất từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại còn là anh em song sinh nữa, thế nên so với các cặp anh em khác thì bọn họ thân thiết hơn bình thường rất nhiều, tuy rằng hàng ngày cãi nhau ầm ĩ là thế, nhưng vào thời khác quan trọng, hai người bọn họ cũng có thể vì đối phương mà nhận hộ một đao đấy.

Tiểu Thất như báu vật trên tay của cả nhà, vậy mà người ta còn từ bỏ, hôm nay cái tên gây ra chuyện đó lại xuất hiện trước mặt anh, với bộ dạng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Cảnh Thụy làm sao có thể giữ bình tĩnh được!

Cảnh Thụy một tay ôm Tiểu Thất, tay còn lại thì nắm lấy cổ áo Lục Sâm, ánh mắt giận giữ nói, “đừng có mà ở đây giả bộ từ bi, Tiểu Thất chính là do anh hại nên mới thành ra như vậy, Lục Sâm, tôi thật sự là mù mắt rồi, ngày trước anh theo đuổi Tiểu Thất, anh đã hứa như thế nào với tôi, anh nói cả đời này anh nhất định đối tốt với em gái tôi, anh như thế này mà gọi là đối tốt với Tiểu Thất?”

Lục Sâm không nói lên lời!

“Lục Sâm anh đã muốn chia tay, vì thế từ giờ về sau anh đừng có xuất hiện trước mặt Tiểu Thất nữa! còn nữa...” Cảnh Thụy từ dưới đất nhặt lên một số giấy tờ liên quan tới bất động sản, tất cả đều ném trả cho Lục Sâm, “con gái nhà Tiêu gia chúng tôi, không cần mấy thứ này để đền bù tổn thất, lương tâm của anh bị chó tha đi rồi”

“A...”

Thang máy xuống thẳng tới hầm đỗ xe, Cảnh Thụy bế Tiểu Thất vào xe mình, rồi tự mình lên xe, nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe.

Ánh mắt Lục Sâm bây giờ chỉ có sự tổn thương và đau lòng

“Tổng tài...”

Lục Sâm đem đống giấy tờ từ dưới đất nhặt lên, nhìn trên mặt giấy phía dưới có chữ ký của anh, ánh mắt có chút chua sót.

“Tổng tài, chúng ta có cần đuổi theo không?”

Lục Sâm lắc đầu.

Vừa rồi Cảnh Thụy bế Tiểu Thất ra, anh còn nghĩ là Tiểu Thất đã tự sát, nhưng cẩn thận quan sát qua, Tiểu Thất từ trên xuống dưới không có vết thương nào, hơn nữa toàn thân không có vết máu.

Chắc chỉ là ngất xỉu... nhất định không có chuyện gì lớn, Tiêu Cảnh Thụy sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Bây giờ anh chạy tới bệnh viện, nếu như Tiểu Thất tỉnh lại... trong lúc vô tình cho cô ấy có được cảm giác hi vọng, rồi lại dập tắt, không bằng... tàn nhẫn đến cùng có khi còn tốt hơn.

Lục Sâm siết chặt đống giấy tờ vào trong tay, nhắm mắt nói, “đi thôi!”

“Đi đâu ạ?”

“Về công ty!”

Anh làm việc ở công ty cũng được nhiều năm rồi, sắp tới phải đi Thụy Sĩ, trước khi đi anh muốn đem hết tình hình công việc bàn giao lại một chút.

...

Đúng là một đôi bạn tốt.

Gặp chuyện không may cũng là cùng một ngày.

Lưu Tuyền vừa từ chỗ của Tiểu Thất về, ở nhà đã có người đợi cô về, nhưng mà là đợi để xét hỏi.

“Tần Nham, hôm nay sao anh không đi làm?”

Tần Nham sắc mặt cứng nhắc nhìn Lưu Tuyền, ngậm chắt miệng, một lời cũng không nói.

Lúc này Lưu Tuyền mới chú ý tới bầu không khí bất thường ở trong phòng khách.

Tần Phi Ngữ nhìn thấy cô bước vào nhà, đắc ý cười thành tiếng, còn Tần mẫu khó chịu liếc cô một cái, rồi hừ lạnh.

Đêm qua Lưu Tuyền ở bên Tiểu Thất, cả đêm rồi không ngủ, lúc này vừa mới bước vào nhà thấy cảnh tượng như vậy, nói thật lòng là... mệt! Rất mệt!

Cô đã từng nghĩ đến việc, khi về đến nhà, nghênh đón cô không phải là mấy bộ mặt lạnh này, mà là cả nhà tươi cười ra đón cô!

Mỗi ngày tính kế lẫn nhau, tính tới tính lui có ý nghĩa lắm sao!

Lưu Tuyền cho tay vào trong túi xách, thấy ba người đều ngồi cùng một hàng trên ghế sofa, cô chủ động đi tới ngồi ở ghế đối diện, bốn người mặt đối mặt ngồi xuống, Lưu Tuyền xoa xao mắt, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.

“Cả nhà như vậy đoán là đang đợi tôi trở về, có việc gì mọi người muốn nói thì nói đi”

Tần mẫu và Tần Phi Ngữ đều không nói gì.

Tân Nham lạnh lùng nhìn Lưu Tuyền, “em hôm qua đi đâu thế?”

Lưu Tuyền cười khổ nhìn Tần Nham.

Đêm qua, lúc cô quyết định ở lại đã gọi điện cho Tần Nham rồi, có nói rõ tình hình, Tần Nham đối với việc cô ở lại bên cạnh Tiểu Thất cũng không có ý kiến gì, nhưng hôm nay vừa mới về, anh ta lại hỏi đêm qua em đi đâu thế.

Không phải là...

Tân Nham không tin, tối hôm qua cô ở bên cạnh Tiểu Thất.

Lưu Tuyền nhìn thoáng qua Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, thái độ của Tần Nham bây giờ từ tin cô tới không tin cô... nhất định là có liên quan tới hai mẹ con họ

Cô bất đắc dĩ, đành phải giải thích thêm một lần nữa, “hôm qua Tiểu Thất thất tình, em lo lắng cậu ấy ở nhà một mình lại làm ra chuyện gì dại dột, thế nên tối hôm qua em ở bên cạnh Tiểu Thất.”

“Nhà cô ta có bao nhiêu người, tại sao còn muốn em ở lại?”

Tần Nham giọng đầy chất vấn hỏi cô, Lưu Tuyền có chút không thích.

Thêm vào đó, cô phát hiện ra rằng, cô đối mặt với sự chất vấn của Tần Nham đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu là Lưu Tuyền của trước kia khi đối mặt với sự chất vấn của anh ta, thì cô sẽ rất đau lòng đấy, thế nhưng hiện tại, Lưu Tuyền phát hiện ra bản thân mình đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, trong nội tâm một chút dao động cũng không có

Lẽ nào bây giờ cô đối mặt với những việc như thế này một chút đau lòng cũng không có sao?

“Người nhà của Tiểu Thất không biết chuyện cậu ấy thất tình” ánh mắt Lưu Tuyền nhìn thẳng vào Tần Nham, “em muốn biết, thật ra anh đang hoài nghi vấn đề gì?”

Hoài nghi vấn đề gì?

Tần Nham xiết chặt nắm tay nói, “Lưu Tuyền, nếu cô nói thật với tôi, tôi sẽ tha cho cô một lần!”

“Lời em nói là lời nói thật!”

“Tần Nham, con còn cùng cô ta nói nhảm cái gì nữa, nhanh đem chứng cứ lấy ra!” Tần mẫu trừng mắt lạnh lùng nói, “lúc trước mẹ từng nói cô ta là loại phụ nữ không an phận, con còn không tin, con xem cô ta làm ra cái chuyện tốt như thế này, quả thực mất hết thể diện của Tần gia! Con cũng biết, hiện mấy vị phu nhân trong giới thượng lưu kia không biết sẽ bàn tán cái gì về nhà ta... nói nhà chúng ta cưới một con đàn bà dẫm đãng về làm con dâu, lại còn làm ra vẻ thanh cao, con biết trong lòng mẹ lúc này rất khó chịu không”

Tân Nham im lặng không nói lên lời.

Tần Phi Ngữ cũng nói theo, “đúng rồi đúng rồi, anh, lần trước em đã nói với anh Lưu Tuyền trong lễ đầy tháng của Tiêu Gia cùng người đàn ông khác anh anh em em, em nói anh còn không tin, bây giờ thì rõ ràng rồi, em và mẹ chỉ là muốn tốt cho anh, loại phụ nữ này chính là đồ lẳng lơ dâm đãng!”

Sắc mặt của Tần Nham càng ngày càng khó coi.

Nghe mấy lời không lọt lỗ tai này, vậy mà nội tâm Lưu Tuyền vẫn rất bình tĩnh.

Cô mắt lạnh nhìn Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, “hai người nói đủ chưa, nói đủ rồi thì câm miệng!” nói xong Lưu Tuyền không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, chuyển ánh mắt về phía Tần Nham, “cuối cùng là chứng cứ gì, muốn lấy ra thì mau lấy ra, đừng có che giấu nữa được không!”

“Tiểu Tuyền, tôi cho cô một cơ hội nữa...”

Tiểu Tuyền cười nhạt, “tôi không cần cái gọi là cơ hội của anh!”

Tần Nham cắn răng không nói gì.

Không nhìn thấy quan tai không rơi lệ sao!

Anh ta siết chặt nắm tay, từ dưới ghế sofa lôi ra một phong thư, đem phong thư ném tới trước mặt Lưu Tuyền, cô mở phong thư ra, bên trong là một xấp ảnh, nhân vật chính trong ảnh không ai khác chính là cô và Dung Cảnh.

Lưu Tuyền liền hiểu ra vấn đề.

Cô nhìn mẹ con ba người, rồi cúi đầu lấy vài tấm ảnh ra, ngẫu nhiên chọn ra vài tấm.

Ảnh chụp rất chuyên nghiệp.

Nhìn cũng rất rõ ràng.

Có ảnh cô và Dung Cảnh hai người ngồi uống cafe với nhau, rồi ảnh cả hai đi bộ ở dưới đường, cuối cùng... là ảnh hai người đi ăn mì thịt bò ở tiệm mỳ Lý gia, hôm qua dưới đường thật sự rất đông người, cảm giác như người chụp dường như cố ý chỉ chụp những góc có cô và Dung Cảnh.

Nhìn giống như... hai người bọn họ đang tìm một địa điểm để hẹn hò không bằng.

Lưu Tuyền nhanh gấp lại mấy tấm ảnh chụp.

“Thế nào, chứng cứ rõ ràng như thế sao không nói gì.” Tần mẫu cười nhạt một tiếng, “Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi nhìn cô làm thế nào có thể đóng giả một bộ dạng trong sáng như thế, không ngờ rằng trong nội tâm cô còn không tử tế như vậy, chúng tôi đã điều tra rõ người đàn ông kia tên Dung Cảnh, cha mẹ anh ta là cán bộ quân đội đã về hưu, anh ta còn có một người anh trai cũng là cán bộ cấp cao trong quân đội! Cảm giác thế nào, điều kiện nhà người ta tốt, người lại đẹp trai vì vậy liền động lòng rồi phải không! Chúng tôi còn cầm mấy tầm hình này đi tìm vị khách kia hỏi qua, vị tiểu thư đó xem ảnh rồi nói, người đàn ông mà cô tình tứ kia chính là Dung Cảnh!”

Xem ra một đêm qua Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cũng rất bất rộn à.

Lưu Tuyền cười mỉa mai nói, “cảm ơn mấy người đã nói cho tôi biết, nếu không phải mấy người nói, tôi cũng không biết Dung Cảnh gia thế hiển hách như vậy đấy!”

“Đừng nói mấy lời nực cười đó, nếu cô không biết người ta gia thế như vậy, sao lại muốn đi theo người ta” Tân Phi Ngữ bĩu môi nói, “đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!” cô ta từ trong tay Lưu Tuyền lấy ra mấy tấm ảnh chụp, lật lại vài tấm rồi tìm thấy một bức ném trước mặt Lưu Tuyền, “Lưu Tuyền, cô tự mình xem tấm hình này! A...nếu như cô không có dụ dỗ người ta, thì có cười với anh ta như thế này không? Nếu như chỉ là bạn bè bình thường, sao lại còn chủ động nắm tay?”

Lưu Tuyền nhìn Tần Phi Ngữ tỉ mỉ chọn ra từng bức ảnh.

Tấm này là lúc Tần Nham mời cô ra nhà hàng cao cấp ăn cơm, thế nhưng cô từ chối, sau đó nửa không muốn mời, nửa muốn mời Dung Cảnh đi ăn mỳ thịt bò ở tiệm mỳ Lý gia

Không thể không nói.

Mấy tấm ảnh này rất dễ làm người khác hiểu lầm!

Mức độ hiểu lầm tương đối cao.

Trên tấm ảnh, cô cười thật hạnh phúc, lôi Dung Cảnh chạy về phía trước, mà Dung Cảnh... cũng cúi đầu nhìn cô, có lẽ là do góc độ, ánh mắt của Dung Cảnh tràn đầy tình cảm, hai người bọn họ lúc này nhìn thật rực rỡ chói mắt.

Nam thì đẹp trai nữ thì đẹp gái

Nhìn như thế nào cũng cảm giác như có một tình yêu ở trong đó vậy.

“Con tiện nhân, sao không phản đối đi!” nhìn LưuTuyền không nói lời nào, Tần Phi Ngữ rất đắc ý, “tôi nói rồi, nếu muốn người khác không biết trừ khi không làm, Lưu Tuyền à LưuTuyền, có thể nói là hôm nay tôi bắt được nhược điểm của chị rồi, Tôi nói cho chị biết, hôm nay chị có nói thế nào với anh tôi đều vô dụng, sự thật chính là sự thật, không phải dăm ba câu nói của chị có thể giải thích được! Chị còn độc thân thì chị làm chuyện gì cũng được, nhưng mà hiện tại...”

Tần Phi Ngữ cười đắc ý, “chị là con dâu Tần gia nhà chúng tôi, làm ra mấy việc như vậy chính là làm mất mặt Tần Gia, hôm nay chị không cho chúng tôi một lời giải thích thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Lưu Tuyền không để ý tới lời Tần Phi Ngữ đang kêu gào ở bên tai.

Ánh mắt hướng về phía Tần Nham, trong tay vẫn còn đang nắm chắt mấy tấm hình chụp, “còn anh, em chỉ muốn biết anh nghĩ như thế nào thôi?”

Tần Nham lạnh lùng nhìn cô, một câu cũng không nói.

Bỗng nghe thấy Lưu Tuyền hỏi, cuối cùng cũng chịu mở miệng, “tôi muốn nghe cô giải thích!”

“Giải thích?”

Lưu Tuyền haha cười thành tiếng, “được, lời giải thích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ nói một lần, mấy người nghe cho rõ. Người đàn ông mà tôi gặp ở bữa tiệc đầy tháng ở Tiêu gia chính là Dung Cảnh, cũng chính là người cứu tôi trong vụ bắt cóc lần trước...” ánh mắt của Lưu Tuyền quét lên người Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, sau đó mới lạnh nhạt nói, “Lần trước tôi bị bắt cóc, cũng là lúc mấy người thấy tôi ở trong bệnh viện, chính Dung Cảnh là người đưa tôi vào bệnh viện, tiền tôi nằm viện cũng là tiền của anh ta, vào lễ đầy tháng ở Tiêu Gia cũng là do Dung Cảnh cứu tôi, cho nên mới bị thương, do đó chúng tôi mới hẹn gặp ở ngoài, khi tôi nhận được tiền lương đầu tháng, liền đem tiền đi trả cho anh ý...”

Lưu Tuyền đem ảnh chụp ném tới trước mặt Tần Nham, nhẹ nhàng nói, “anh tự mình xem đi, trong tay Dung Cảnh có một giỏ quà, cũng là giỏ quà do tôi mua, để tặng cho anh ý.”

Tần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua bức hình chụp.

Quả nhiên...

Mỗi bức hình có Dung Cảnh và Lưu Tuyền... đều có hình một giỏ quà.

Khi TầnNham nhìn vào những tấm hình, anh ta hoàn toàn không kiềm soát được cơn giận của bản thân, Tần Nham không có thấy sự tồn tại của giỏ quà, ánh mắt của anh ta lúc này có chút rung động, lấy tay chạm vào giỏ quả trên tấm ảnh, rồi không nói lời nào.

Thấy Tần Nham không nói lời nào, Tần mẫu và Tần Phi Ngữ chịu không được nói.

Tần Phi Ngữ liền cười lạnh nói, “Lưu Tuyền, chị đừng có dối trá như vậy, tiền của anh tôi cho chị chả lẽ không đủ dùng, mỗi tháng lại không đưa cho chị được mấy vạn, còn phải dùng tiền riêng của mình để trả? Thật nực cười! Tôi xem việc chị trả tiền khi là giả, chị muốn tìm lý do khác để gặp người đàn ông kia mới là thật”

Tần Nham ánh mắt lại trùng xuống.

Không sai!

Anh ta mỗi tháng cho Lưu Tuyền tiền sinh hoạt phí nhiều như vậy, chả lẽ còn không đủ cho cô ấy trả tiền sao!

Tần Nham một lần nữa nhìn về phía Lưu Tuyền, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi.

Lưu Tuyền từ trên ghế sofa đứng lên.

“Trời ơi, đây là đuối lý nói không được, định bỏ đi hả?” Tần Phi Ngữ lần tiên thấy Lưu Tuyền như vậy, trong nội tâm thoải mái không thôi, “Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi nói cho chị biết, chị giấu đầu lòi đuôi, hôm nay lòi ra rồi phải không!”

Lưu Tuyền căn bản không để ý tới lời của Tần Phi Ngữ nói, xoay người đi lên lầu.

“Cô đi đâu?”

“Đi lấy cái gì!”

Lưu Tuyền vào phòng trong ở trên lầu, không đến năm phút sau, cô từ trên lầu đi xuống, trong tay có cầm thêm một cái thẻ ngân hàng, Lưu Tuyền vừa mới xuống cầu thang, lại ngồi lên ghế sofa, ánh mắt nhìn thẳng vào ba người, cô nhếch miệng nở một nụ cười mỉa mai.

Cô không rõ hiện tại là đang mỉa mai người khác, hay là đang châm chọc chính mình nữa.

Hoàn cảnh như vậy đổi lại là người khác sớm đã nổi cơn điên rồi.

Cô ném chiếc thẻ ngân hàng lên trên bàn, quan sát ánh mắt của ba người, rồi lạnh lùng nói, “đây là tiền Tần Nham cho tôi, cái mà gọi là tiền sinh hoạt phí... ngoại trừ tháng đầu tiên kết hôn ra, tiền khác các thứ một xu tôi cũng không động vào” ánh mắt của Lưu Tuyền nhìn vào Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, thấy bộ dàng sửng sốt của hai mẹ con họ, chợt cười lạnh, rồi hất hàm kiêu ngạo nói, “tháng đầu tiên dù phải chi tiêu cho việc kết hôn, nhưng không có một đồng nào là tôi tự dùng cho bản thân mình, tôi có thể nói cho các người biết, thời gian mà tôi và Tần Nham kết hôn, từng đồng, tôi tiêu, đều là do tôi vất vả cực khổ mà kiếm được!”

Sắc mặt Tần Nham liền biến đổi, ánh mắt của Tần mẫu cũng có chút thay đổi.

Ngay lập tức Tần Phi Ngữ cầm lấy thẻ ngân hàng nắm chặt vào trong tay.

Vừa đúng lúc cô ta hết tiền tiêu.

Lưu Tuyền đem số tiền này lấy ra cũng có thể gọi là đúng lúc.

Cô ta tay nắm chặt thẻ ngân hàng, tiếp tục mỉa mai nói, “chị đừng nói dễ nghe như thế, thật là nực cười, Lưu Tuyền chị nghĩ rằng chỉ có vậy mà không có việc gì nữa sao? Tôi nói cho chị biết, làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy, chị từ trước tới giờ không tiêu tiền của anh tôi? Là vì cái gì? Không phải là xem thường nhà tôi sao? Chị bây giờ cùng với anh tôi cái gì cũng phân rõ ràng như vậy, trong lòng chị sớm đã không coi chúng tôi là người thân có phải không, nói cho cùng, chị từ lâu đã tồn tại cái tâm tư muốn rời khỏi đây rồi...”

Tần Phi Ngữ lại nói, “còn nữa... bây giờ chị cùng với cái người được gọi là Dung Cảnh kia thông đồng với nhau, thì ai mà biết được số tiền trong thẻ ngân hàng này, không biết có phải là anh ta cho chị không nữa? Lưu Tuyền, chị cũng nên thành thật công khai hết ra đi!”

Công khai?

Thế này khác nào coi cô là phạm nhân

Lưu Tuyền cầm túi xách lên, lạnh lùng từ trên ghế sofa đứng dậy, Từ trên cao nhìn xuống quan sát ba người, “tôi hôm nay làm rõ ràng một việc, trong nội tâm các người có chút không bình thường, ánh mắt cũng có vấn đề, thế nên trong nội tâm nghĩ đến bất cứ việc gì và ánh mắt nhìn thấy vật gì đều là có vấn đề, không quan tâm tới hành động đó ra làm sao, các người đều có lý do, nói thật tôi cũng bội phục các người, các người đừng nghĩ tới bản thân hèn mọn bỉ ổi của mình rồi liên tưởng đến tôi, tôi không có tội, các người không có quyền kết tội tôi”

Lưu Tuyền một phút cũng không muốn nhìn thấy cái gia đình này nữa, cô cầm lấy túi xách liền muốn rời đi.

Tần Nham thấy thế lập tức tiến tới bên người Lưu Tuyền, nắm chặt cổ tay cô!

“Buông tay ra!” Lưu Tuyền lạnh lùng nói!

“Không buông!”

Tần Nham nghiến răng nhìn Lưu Tuyền, “Lưu Tuyền, cô có thể đừng như thế có được không, lời nói có chút không hợp ý thì lại muốn rời đi! Nhà chúng tôi không phải là khách sạn, cô muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, không muốn về thì bỏ đi?”

Lời nói của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cô làm sao có thể coi như không nghe thấy được.

Thế nhưng Tần Nham nói như vậy...

Cô liền dừng bước, ánh mắt bi ai nhìn Tần Nham, “tôi coi nhà anh là khách sạn? Tần Nham, anh trong lòng tự hỏi, tôi bị ép buộc mới thành ra như vậy! Từ ngày tôi bước vào cửa nhà anh, cái nhà này đã thật sự tiếp nhận tôi chưa, lúc đầu thì như thế nào không phải là lợi dụng tôi sao, về sau thì sao... bắt cóc, hiện tại thì lại cho người theo dõi, rồi chụp ảnh tôi... nếu nhà anh như là khách sạn, thì tôi thật sự còn không muốn bước vào. Tần Nham, mỗi khi có chuyện gì anh đều muốn tôi thoả hiệp, một lần hai lần ba lần, lần này... anh lại muốn tôi thỏa hiệp?”

“Tiểu Tuyền...”

“Anh không cần phải nói nữa!” Lưu Tuyền cười lạnh một tiếng, “nào là mẹ anh, nào là em gái anh, với anh đều là máu mủ ruột thịt, vì vậy anh hướng về bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, vì gia đình anh chưa sẵn sàng chấp nhận bất cứ ai... vậy cũng đừng có ý định kết hôn! Sự việc phát triển tới hôm nay, Tần Nham, Tôi hận mẹ anh, hận em gái anh, nhưng người tôi hận nhất chính là anh! Anh nghĩ lại mà xem, những chuyện xấu xa mà bọn họ làm sao cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy? Tôi nói cho anh biết, là do anh! Do anh bỏ mặc không quan tâm! Bọn họ làm bao nhiêu chuyện xâu xa như vậy, mà anh một câu trách móc cũng không có, chính là do anh mọi chuyện mới biến thành tồi tệ như vậy!”

“Có như vậy tôi cũng không cho cô rời đi!”

“Không đi? Vậy tôi ở lại đây làm gì” Lưu Tuyền bình tĩnh nhìn Tần Nham, “anh nói cho tôi biết, anh muốn tôi ở lại đây làm gì? Anh nói cho tôi biết, chuyện xảy ra như ngày hôm nay, đã phát sinh bao nhiêu lần rồi? Về sau sẽ còn phát sinh bao nhiêu lần nữa đây?”

Tần Nham nghẹn lại không nói lên lời.

Lưu Tuyền cười lạnh đẩy anh ta ra, “Tần Nham, đừng vùng vẫy nữa, anh cả đời này cũng không thoát khỏi mẹ anh và em gái anh đâu, bọn họ là máu mủ ruột thịt của anh, là trách nhiệm của anh, thế nên anh không có cách nào thoát khỏi họ, càng không được vứt bỏ! Nhưng tôi thì không giống như vậy, tôi mệt rồi, tôi không muốn mỗi ngày về đến nhà đều nhìn thấy mẹ anh và em gái anh nữa, mỗi ngày đều muốn tính toán với tôi! Bọn họ hôm nay theo dõi tôi, ngày mai lại làm ra cái chuyện điên dồ gì nữa thì tôi không biết? chuyện này thì ai cũng không nói trước được, tôi không muốn sống trong cái bầu không khí như vậy từ lâu rồi...”

“Lưu Tuyền”

“Tần Nham!” Lưu Tuyền lại một lần nữa cắt ngang lời Tần Nham nói! Lạnh lùng

nhìn anh ta, “mỗi lần đều là tôi thỏa hiệp, hôm nay tôi một chút cũng không muốn thỏa hiệp. Tần Nham, tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là, anh hôm nay cùng với tôi từ cái chỗ ma quỷ này dọn ra ngoài, hay là tôi một mình tự dọn ra!”

Ma quỷ?

Cô ấy như vậy mà hình dung nhà của Tần Nham!

Trong nội tâm Tần Nham lúc này rất khó chịu, “Tiểu Tuyền, anh chỉ muốn em đem chuyện giải thích cụ thể, để cho bọn họ tin tưởng em, cũng như để cho anh tin tưởng em”

“Thế không phải là nói rõ sao... về sau bọn họ mỗi lần hãm hại tôi, tôi đều phải giải thích? Tần Nham đến giờ anh vẫn không hiểu, mọi việc không phải là do tôi sao tôi phải giải thích, chân chính của sự việc là từ chỗ của bọn họ, chẳng lẽ hai người bọn họ một mực không chịu dừng lại, tôi không biết lúc nào sẽ bị bọn họ đem bán, rồi còn phải giúp bọn họ đếm tiền!”

Tần Nham xoa xoa mi mắt.

Trong công việc có gặp việc khó thế nào, anh ta cũng có cách giải quyết chứ không phải là hết cách như bây giờ!

“Mấy người các người không thể sống trong hòa bình với nhau sao!” Tần Nham nhìn Tần mẫu và Tân Phi Ngữ, “hai người có thể hay không đừng có mà làm loạn nữa? coi như tôi cầu xin hai người...” anh ta lại quay đầu nhìn Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, anh cũng cầu xin em, đừng có như vậy ép anh nữa, được không?”

Ba người phụ nữ đều không nói gì.

Một lát sau, cuối cùng Tần mẫu và Tần Phi Ngữ cũng mở lời, “anh, em và mẹ cũng là muốn tốt cho anh, bọn em chỉ muốn anh thấy rõ con người thật của người phụ nữ này, em thừa nhận, em cho người theo dõi chị ta là cách làm của em có vấn đề, thế nhưng nếu như hành động của chị ta không chịu kiềm chế, em cũng không chụp được những tấm hình như vậy... anh đừng có bị chị ta lừa gạt nữa, chị ta bây giờ đang di dời sự chú ý của anh, chị ta căn bản không giải thích được sự việc hôm nay, cho nên mới phải đe dọa anh!”

Lưu Tuyền cười lạnh, “tôi không giải thích được? Tôi giải thích, thế nhưng các người có tin không!”

“Chị nói chuyện kia cũng không cảm thấy quá gượng ép sao, chị không phải định lừa gạt chúng tôi đấy chứ, chúng tôi làm sao mà tin chị được!”

Lưu Tuyền lần nữa nhìn về phía Tần Nham, “anh nhìn rõ chưa, mối quan hệ của ba người bọn tôi căn bản là không thể nào bình thường lại được, tôi gả vào nhà anh không phải là muốn cùng với người nhà anh đối địch như thế này, mà là do bọn họ từng bước, từng bước ép tôi tới mức này!”

Một mực không nói gì cuối cùng Tần mẫu đã chịu mở miệng, “được rồi, đừng nói như thế nữa!” ánh mắt của Tần mẫu nhìn vào đôi mắt của Lưu Tuyền, “muốn chứng mình giải thích có phải không, thật ra rất đơn giản...”

Lưu Tuyền nhìu mày đợi bà ta nói xong.

“Ngay bây giờ! Cởi đồ ra cho tôi!”
Bình Luận (0)
Comment