Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 883

Tần mẫu mang trong mình một bồ nghi vấn, bà tiến tới chỗ lính gác cổng nhưng lại một lần nữa bị họ chặn lại.

Tần mẫu lập tức xồn xồn lên, “Tại sao lại chỉ chặn chúng tôi, mà không ngăn cái tên vừa nãy lại!”

Lính gác hết lời, họ nhìn bà như nhìn một kẻ khờ, “Tôi nói không phải, hai người đầu óc không bình thường đúng không, đó là nhị thiếu gia nhà chúng tôi, có đời nào chúng tôi lại chắn ngài ấy lại không, tôi nói cho hai người biết, đi mau đi nhé, lão gia nhà chúng tôi đã có lệnh rồi, chỉ cần là người nhà Tần gia, không cần biết là ai, chỉ cần xông vào đây thì không để cho lành lặn mà đi ra đâu!”

Tần mẫu nghe vậy giật bắn mình, một hồi lâu sau cũng không nói được lời nào.

Dung Cảnh?

Dung gia!

` Đúng rồi, sao mà trước giờ bà lại không ghĩ ra họ là một nhà cơ chứ!

Tần Nham đứng sau bà cũng1nghe thấy lời của lính gác, cả người anh cứng đờ ra đó.

Phải một lúc lâu sau, Tần mẫu cuối cùng cũng tỉnh lại, bà quay lại nhìn Tần Nham, nghiến răng nói, “Tần Nham, con có nghe thấy chưa, cái tên Dung Cảnh ấy... không ngờ rằng lại là nhị thiếu gia của Dung gia, mẹ đã nói rồi, bà chủ của Dung gia bình thường không phải là người nhiều chuyện, sao hôm nay lại nhúng tay vào chuyện nhà ta kia chứ, ha ha, hóa ra đầu đuôi là vậy!”

Bà ta càng nói càng giận, “Con tiện nhân Lưu Tuyền này quả nhiên có chút bản lĩnh, không những ve vuốt được Dung Cảnh mà còn nắm được cả mẹ của hắn trong tay.” Tần mẫu nhìn Tần Nham, thấy anh cứ thần người ra như vậy, xót xa nói, “Tần Nham, bây giờ sự thật đã phơi bày trước mắt rồi, con tiện nhân Lưu Tuyền đó nếu đã không sớm câu được Dung Cảnh thì sao lại có thể thân thiết với Dung lão1thái thái như vậy chứ, mẹ thấy họ á, chẳng phải mới quen nhau một hai ngày đâu!”

Tần Nham không thốt nổi một lời.

Khi nãy tim anh đã nghiêng về phía Lưu tuyền rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Dung Cảnh, anh lại không thể không nghi ngờ.

Nếu như mọi việc chỉ là trùng hợp!

Thì cũng trùng hợp hơi quá đáng rồi!

Tần mẫu tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Tần Nham, con tự nghĩ đi, Lưu Tuyền chỉ là một đứa mồ côi không nơi nương dựa, nếu như không tìm trước được bến đậu tiếp theo thì làm sao nó có thể nói đoạn tuyệt với con dứt khoát như vậy? Con đừng có bị nó lừa nữa!”

Tần Nham nhắm nghiền mắt lại.

Trong đầu anh nhớ lại toàn bộ những lúc Lưu Tuyền quan tâm anh!

Tần Nham!”

“Mẹ!” Tần Nham lại một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt lúc này chỉ còn lại sự kiên định, “Cứ coi như có nhiều sự trùng hợp như vậy, nhưng con vẫn không5muốn tin... con với tiểu Tuyền cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, con không tin cô ấy có thể làm chuyện bắt cá hai tay!”

Tần mẫu gần như tức đến nôn máu.

Bây giờ sự thực đã bày ra trước mắt rồi, sao Tần Nham vẫn không chịu tin!

“Tần Nham...”

“Đừng nói nữa, con sẽ đợi ở đây đến khi nào tiểu Tuyền chịu ra!”

“Đứa con trai ngốc này!”

Tần Nham xoay người đi, rõ ràng không muốn tiếp tục nghe bà nói. Tần mẫu cắn răng, đành phải lặng thinh.

Được được được!

Bà cũng ở lại đây đợi cùng Tần Nham, nhất định phải cho Tần Nham nhận thấy được hiện thực!

...

Lưu Tuyền ngủ một giấc từ sáng đến hơn ba giờ chiều.

Cô còn tưởng xảy ra chuyện lớn như vậy thì bản thân sẽ không thể nào ngủ được, nhưng không ngờ rằng, cô vừa nằm lên giường không đến 5 phút đã thiếp đi.

Mệt!

Mệt mỏi từ trong tận xương tủy mệt ra.

Khi vừa tỉnh lại, cô mở2mắt nhìn thấy căn phòng lạ lẫm, chiếc giường cũng lạ lẫm, cô thần người đôi chút, rồi lập tức nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô ôm chăn ngồi bật dậy, giở chăn ra nhìn, rồi cô mím chặt môi lại.

Kéo rèm cửa ra, ánh sáng từ ngoài hắt vào vàng óng, rưới lên người cô, thật ấm áp.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy bản thân như vừa được kéo ra khỏi địa ngục.

“Tần gia...”

Lưu Tuyền nắm chặt lấy ga giường, vừa đưa tay, cô đã sờ thấy chiếc camera mà khi ngủ cũng không buông ra kia, cô nhanh chóng nắm chặt lấy nó, nhớ lại những ấm ức mà hôm nay phải chịu đựng, đôi mắt sưng đỏ kia lóe qua chút nhẫn tâm, “Lần này, tôi nhất định sẽ không để yển cho các người đâu!”

Cô tiếp tục ở lỳ trong phòng đến hơn một giờ sau.

Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã hơn 4 giờ chiều.

“Cộc cộc cộc...”

Ngoài cửa phòng kêu lên, ngay sau đó, từ ngoài có tiếng nói chan hòa của9Dung lão thái thái vọng vào, “Tuyền nha đầu, con dậy chưa?”

Lưu Tuyền như choàng tỉnh!

Cô vội vàng đáp lại, “Bác gái, con dậy rồi!”

“Bác vào được không?”

“Được ạ!”

Lão thái thái nghe thấy cô đồng ý liền đẩy cửa bước vào, Lưu tuyền thấy lão thái thái vào liền lập tức xuống giường, cô cúi đầu, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, rồi lại ngây ra một hồi.

“Đừng động đậy! lão thái thái cầm trong tay một chiếc túi giấy, “Bác nghĩ chắc con cũng đã ngủ dậy rồi, nên khi nãy cho người hầu đi mua một bộ đồ về, con thử xem có mặc được không.”

Lưu Tuyền rất cảm động vì tấm lòng của bà.

Khi nãy cô còn đang nghĩ, người mình nhìn như thế này chắc không thể nào gặp ai được.

“Con... cảm ơn bác gái!”

“Con khách sáo thế làm gì.” Lão thái thái đưa chiếc túi cho Lưu Tuyền, “Mau mặc lên đi, mặc xong thì xuống lầu nhé, bữa trưa con vẫn1chưa ăn chắc cũng đói rồi hả, khi nãy bác cũng đã cho người hầu đi làm cơm rồi, con xuống lầu là chuẩn bị ăn luôn.”

“Bác gái, không cần phiền bác thế đâu ạ, con thay quần áo xong thì sẽ đi luôn...”

Lão thái thái nghe vậy, lập tức cuống lên.

Bà cũng chẳng đi nữa mà ngồi lại xuống bên giường, “Tuyền nha đầu à, có phải là thấy chỗ bác không được thoải mái không, hay là có chuyện gì?”

“Không phải đâu!” Lưu Tuyền lập tức lắc đầu nguầy nguậy, “Con ở đây là làm phiền quá nhiều đến bác và bác trai rồi!”

Hóa ra là nghĩ như vậy.

Gương mặt của lão thái thái lại lập tức tươi như hoa, “Không phiền chút nào cả, bác với bác trai con có mỗi hai thằng con trai, Dung Cảnh chắc cũng đã kể cho con nghe rồi chứ, con trai cả của bác thường hay ở trong quân đội ít khi về nhà, con dâu và cháu nội cũng theo bố nó ở trong đó, con dâu thường thì một tháng mới dẫn cháu về đây chơi với hai bác một lần. Dung Cảnh cái thằng tiểu tử thối ấy... cả ngày không thấy về nhà, có mỗi bác với bác trai con, hai người cứ ru rú ở nhà sắp buồn chết mất thôi, con mà ở lại, bác còn có người để trò chuyện. Con không biết đâu, bình thường bác cứ phải nhìn mặt bác trai của con ấy, đến phát ngán rồi!”

Lưu Tuyền cười nhoẻn miệng.

Cô rất ngưỡng mộ lão thái thái, mặc dù mới gặp bà không lâu, nhưng cô có thể thấy tình cảm của lão thái thái và bác trai rất tốt.

Tuổi đã cao như vậy mà còn tỉnh cảm đến thế, thật là đáng ngưỡng mộ.

Mặc dù lão thái thái rất nhiệt tình, nhưng Lưu Tuyền vẫn thấy ngại.

Ở nhà người khác, nói gì cũng không được hay cho lắm!

Ngay lúc đó cô không phản bác lại, cô mặc bộ đồ lão thái thái đã chuẩn bị lên, lão thái thái rất tỉ mỉ, bà không những đã cắt mác mà còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô nữa. Bản thân Lưu Tuyền học thiết kế phục trang, cũng khá tường về những thương hiệu quần áo lớn, mặc dù không nhìn thấy giá trên mác nhưng thấy logo trên bộ đồ, cô cũng đành cười khổ tâm.

Bộ đồ này... lại là một tháng lương của cô rồi.

Cô đúng là đã nợ Dung gia quá nhiều.

Tiền còn dễ trả, tình người mới khó trả.

Khi Lưu Tuyền thay đồ bước ra, lão thái thái vừa nhìn thấy cô liền gật gật đầu cười tươi, “Ha ha, bác đã bảo tuy bác già cả rồi nhưng vẫn còn con mắt thẩm mỹ đấy chứ, xem chiếc áo gió đi với quần bò bó này phối với nhau đẹp đấy chứ hả! Tuổi trẻ tốt thật, mặc cái gì lên người cũng đều đẹp!” lão thái thái gần gũi tiến lại đỡ lấy cô, “Xuống lầu được không con, để bác đỡ nhé!”

“Không cần đâu bác gái, con tự đi được!”

Lúc sáng là do ở Tần gia ức quá mà máu dồn về tim cho nên đứng mới không vững. Bây giờ cô đã gần như hồi phục rồi.

Hơn nữa, một người phụ nữ nay đã 70, 80 tuổi còn đi lại thoăn thoắt như vậy, cô mới có hơn 20 tuổi, để cho một bà già phải đỡ mình thì chính cô còn thấy ngại.

Lưu Tuyền bám vào cầu thang xuống lầu.

Xuống đến lưng chừng cô đã nhìn thấy Dung Cảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Dung Cảnh vẫn luôn để ý động tĩnh trên lầu, thấy Lưu Tuyền bước xuống, cả người anh như yên tâm hẳn, thở phào nhẹ nhõm. Anh đứng dậy, chẳng hỏi gì, chỉ nói, “Mau xuống dưới này đi, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi rồi!”

Lưu Tuyền cảm thấy hơi ngại.

“Tiểu Tuyền?”

“Dạ!”

Lưu Tuyền tiếp tục bước xuống, Dung Cảnh đứng đó, không ngừng dời mắt khỏi cô, anh chẳng bỏ sót chỗ nào, ngắm cô từ trên xuống dưới cho đến khi không nhìn thấy cô bị thương chỗ nào mới thở phào.

Cả nhà ngồi xuống quây quần bên bàn ăn.

Trên bàn là cả một mâm cơm thịnh soạn.

Lão thái thái không ngừng gắp thức ăn cho Lưu Tuyền, Lưu Tuyền thấy cả một bát thức ăn chất đầy ắp, cô vội vàng ngăn lão thái thái lại, “Bác gái, con tự gắp được mà.”

“Được được, vậy con tự gắp, thích ăn gì cứ gắp mạnh lên, con ở với bác chẳng việc gì phải ngại đâu nhé, con cứ coi như đang ở nhà là được.”

Lưu Tuyền có chút không đỡ được sự nhiệt tình quá mức của lão thái thái.

Cô gật gật rồi cắm mặt xuống ăn.

Mặc dù cả ngày chẳng ăn gì nhưng ban sáng xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù cô có vô tư đến đâu cũng không thể hồi phục nhanh chóng được. Lưu Tuyền không hề thèm ăn, nhưng cô cũng không muốn làm cho mọi người lo lắng nên miễn cưỡng ăn được nửa bát cơm.

“Được rồi, em không muốn ăn thì không phải ăn đâu.”

Dung Cảnh dịch bát cơm của cô sang một bên, rồi anh múc một bát canh trứng cho cô, “Em uống ít canh cho dễ chịu, lát nữa muốn ăn cơm hẵng ăn.”

Lưu Tuyền gật gật đầu không nói gì.

Đợi sau khi ăn xong cơm, vừa đúng lúc mặt trời đã ngả bóng.

Lưu Tuyền một lần nữa cáo biệt người nhà Dung gia.

“Đi?” Lão thái thái hơi cau mày, “Tuyền nha đầu à, không phải chúng ta đã nói không nhắc đến chuyện này rồi mà!”

“Bác gái... con không thể cứ ở đây mãi được, vẫn phải ra ngoài tìm nhà ở.” Lưu Tuyền cụp mắt xuống, “Hơn nữa... con ở lại đây cũng không tiện, ở đây... quá gần với Tần gia, con không muốn nhìn thấy bọn họ...”

Lão thái thái thấy cũng đúng.

Lý do của cô làm bà khó mà từ chối được.

Lão thái thái bèn quay sang đánh mắt với con trai.

Thằng con trai thối này không phải khi thường lanh lẹ lắm sao!

Đằng nào cũng là vợ tương lai của nó, cho nó tự nghĩ cách vậy.

Dung Cảnh bắt được ánh mắt của mẹ anh, liền nhanh trí nhìn xuống đồng hồ, rồi quay sang Lưu Tuyền nói, “Bây giờ đã là hơn 5 giờ tối rồi, sợ là giờ này đi tìm nhà khó lắm, mà em đi ở khách sạn thì mọi người lại không yên tâm... như vậy nhé, hôm nay em cứ ở lại đây một tối, sáng sớm mai anh sẽ đưa em đi tìm nhà, tìm được nhà rồi em hẵng chuyển đồ qua đó.”

Như sợ rằng cô vẫn không đồng ý, anh lại tiếp tục thuyết phục, “Hơn nữa, cả nhà Tần Nham vẫn đứng phục trước cổng kìa, bây giờ em mà ra ngoài chắc chắn họ sẽ giữ em lại đấy!”
Bình Luận (0)
Comment