Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 890

Tiểu Thất cầm chặt cốc trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên đó.

Nếu như thật sự không còn tình cảm, thật sự đã quyết định không có bất kỳ liên quan gì nữa, chắc chắn sẽ đem những đồ liên quan tới cô ném hết đi, nhưng Lục Sâm lại không làm vậy, điều này muốn nói rõ việc gì đây!

Trái tim của Tiểu Thất“bịch bịch” loạn nhịp đập, cô nắm chặt chạm lấy ngực, với cùng hồi hộp.

Với đã rất lâu không được nhìn thấy Lục Sâm rồi.

Không biết... Lục Sâm không có cô ớt bên mấy ngày hôm nay có thấy không thích ứng hay không, có thấy... hối hận vì đã đề cập chia tay với cô hay không?

Tiểu Thất đặt cốc xuống.

Cô đi tới cạnh bên ghế bàn làm việc, phòng làm việc của Lục Sâm rất lớn, ghế làm việc cũng rất rộng, Tiểu Thất nhẹ nhàng ngồi lên trên.

Trên ghế vẫn còn vương vấn chút hơi tích của Lục Sâm, Tiểu Thật dựa vào bên trên, ngửi mùi hương thơm quen thuộc có một chút cảm giác như được Lục Sâm ôm vào lòng.

Cô cười khổ cực.

Bây giờ cô đã rơi vào kết quả phải dùng vật thay cho người rồi sao

“Lục Sâm...”

Cô thầm thì nói ra cái trên đó, chỉ cảm giác trong tim vừa đắng vừa ngọt, giống như lọ gia vị bị đánh đổ vậy, nói không ra được hương vị là gì.

Tiểu Thất cúi đầu.

Đột nhiên——

Ánh mắt với dừng lại ở ngăn kéo bàn làm việc, ngăn kéo mở một khoảng trống nhỏ, có một góc của tờ giấy bị lộ ra ngoài, Tiểu Thất tò mò, vừa có ý định mở ngăn kéo xem.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Tiếng bước chân có vẻ gấp vội, hình như có người đang vội tới thì phải.

Tiếp theo đó là tiếng cửa bị mở ra.

Tiểu Thất vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Tiêu Lăng ngồi yên tĩnh trên ghế xe lăn, sau lưng anh là Triệu Đào.

Tiểu Thất đã rất nhiều ngày chưa nhìn thấy Lục Sâm rồi, bây giờ nhìn thấy anh khoé mắt bỗng cay cay.

“Lục Sâm...”

Không gặp mặt không sao, vừa gặp mặt cô mới phát hiện, coi nhớ anh tới điên cuồng.

Một ngày không gặp giống như ba năm, cô có cảm giác như là mình đã rất nhiều năm không được gặp anh rồi.

“Lục Sâm...”

Nhìn kỹ, Tiểu Thất mới phát hiện, tình trạng tinh thần cửa Lục Sâm tương đối không tốt, tình hình của anh xem ra còn xấu hơn cả cô,sắc mặt rất âm u đen tối, đứng cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.Từ trước tới giờ anh là một người không đeo kính nhưng bây giờ lại đeo một cặp kính đen, nhưng... mặc dù có đeo kính cũng không thể che đi được những đường mạch máu đỏ trong mắt của anh.

Vốn cặp kính của anh đặc biệt đen, đặc biệt sáng, cũng đặc biệt ấm áp.

Nhưng bây giờ, đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ dày đặc, khiến anh trông đặc biệt mệt mỏi, con nữa... mới có ba ngày không gặp, khuôn mặt anh đã gầy đi trông thấy, bộ quần áo véc vốn rất vừa vặn trên người, nhưng bây giờ lại có chút rộng thùng thình.

“Lục Sâm, anh gầy đi rồi!”

Ánh mắt lục sâm bỗng trở nên đăm chiêu hơn.

Anh từ từ đẩy xe đi vào trong phòng làm việc, cúi mắt xuống muốn để người khác nhìn không ra được tầm tình, quay đầu ra lệnh cho Triệu Đào, “Đóng cửa lại, trong nửa tiếng không được để ai vào!”

Triệu Đào nhìn Tiểu Thất rồi lại nhìn Lục Sâm, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại.

Lục Sâm hít sâu, thu lại những cảm giác mà mình đang có, lại một lần nữa nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đã không còn bất kỳ biến động nào nữa.

“Cô tới để làm gì? “

Cô tới... để làm gì?

Một câu nói làm cho Tiểu Thất như rơi xuống vực, cô kinh ngạc thất thần từ trên ghế trong phòng làm việc đứng dậy, chân tay không biết nên để ở đâu nữa, nhìn vào thấy đặc biệt gò bó bất an,“Lục Sâm... em tới để gặp anh, em...”

Lục Sâm ngắt lời của cô, cau mày nhìn cô, “Tôi nghe anh trai cô nói cô nhập viện?”

Đây được gọi là quan tâm cô không?

Tiểu Thất bắt đầu hồi hộp hơn, hoảng loạn lắc đầu nói, “Không sao... em đã không có chuyện gì nữa gì,chỉ là thiếu dưỡng khí bị ngất thôi...”nói xong, Tiểu Thất cẩn thận nhìn Lục Sâm một cái,băn khoăn hỏi,“Lục Sâm, anh đang... quan tâm tới em sao?”

“Không phải!”Sắc mặt Lục Sâm không có bất kỳ biểu cảm gì trả lời,“Tiêu tiểu thư, tôi đã nói rồi, đừng có ôm bất kỳ những mộng tưởng nào về những chuyện không thực tại nữa, nếu như hai chúng ta đã chia tay rồi,đối với tôi mà nói cần phải có sự tôn trọng, đó chính là đừng có làm phiền tới cuộc sống của đối phương. Cô bị bệnh cũng được, thiếu dưỡng khí cũng được, thật ra đối với tôi mà nói không có bất kỳ mối quan hệ nào, tôi chỉ là lo sợ cô bị bệnh do sau khi hai chúng ta chia tay cô nghĩ quẩn, nếu như vậy, lương tâm của tôi sẽ không yên được mà thôi!”

Nụ cười trên môi Tiểu Thất bỗng cứng ngắc xuống.

Lục Sâm nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, nhìn thấy sự thay đổi ba ngày hôm nay của cô, trong tâm rất đau, nhưng, có cài lời nói tàn nhẫn vẫn không thể không nói ra, “Cô tới tìm tôi có việc gì không, nếu như không có việc gì mời đi cho, tôi vẫn còn chưa ăn cơm trưa, đợi ăn cơm trưa xong tôi còn phải tiếp tục bàn giao công việc!”

Trước kia Tiểu Thất nhìn thấy Lục Sâm tàn nhẫn với những người phụ nữ khác, trong tim vẫn thấy có thích thú, may mà cô là bạn gái của anh, nếu không thì Lục Sâm khẳng định sẽ như thế lạnh như băng đối với cô.

Nhưng bây giờ, vừa mới vạch đường phân cách, anh đã bắt đầu đối với cô như vậy rồi.

Mới có ngắn ngủi thời gian vài ngày.

Sao lại có thể biến hóa nhanh tới như vậy.

Đàn ông...

Qủa nhiên vô tình hơn so với phụ nữ mà.

Khóe mắt Tiểu Thất đỏ lừ,“Lục Sâm... Em chỉ là muốn tới gặp anh, thật ra anh không muôn chia tay với em có đúng không, anh nhìn anh mấy ngày hôm nay tiều tụy nhiều đến như vậy...”

“Tiêu tiểu thư!Tôi chứng nhận, nhưng ngày qua tôi đã gầy đi rất nhiều. Nhưng xin lỗi không có liên quan gì tới cô, cô cũng biết, tập đoàn Phong Hoa đều do tôi quản lý, cho nên có rất nhiều hạng mục đều tự tay tôi sắp xếp, cho nên bàn giao công việc đương nhiên rất khổ cực, nhưng ngày gần đây công ty của chúng tôi hôm nào cũng phải làm việc mười mấy giờ đồng hồ, tiều tụy hơn là điều bình thường!”

Không thể!

Khẳng định là anh đang lừa cô.

Tiểu Thất cắn chặt môi,nhịn không để nước mắt rơi xuống, chỉ vào cốc trên bàn làm việc,“Thế cái kia thì sao, nếu như thật sự anh đã quên em rồi, tại sao vẫn còn không đem cái cốc này ném đi! “

Lục Sâm nhìn vào chiếc cốc trên bàn, trầm tư một khoảng lặng.

Anh đặc biệt dặn dò bảo vệ không được để Tiểu Thất đi vào đây, cho nên cũng không nghĩ rằng Tiểu Thất sẽ xông thẳng vào văn phòng.

Mà chiếc cốc này... tự nhiên cũng không hề có sự chuẩn bị trước.

Đây là chiếc ảnh duy nhất có hình anh và Tiểu Thất, anh... không nỡ vất đi.

“Không còn gì để nói nữa phải không?Lục Sâm, em biết anh nói chia tay là không thành tâm !”

Lục Sâm định thần lại, anh đẩy chiếc ghế văn phòng sang một bên, từ trên bàn làm việc nhấc chiếc cốc lên, sau đó... không đắn đo gì vất vào thùng rác !

“Lục Sâm!”

Nước mắt mà Tiểu Thất cố kìm nén, cuối cùng cũng không chịu nổi khống chế rơi xuống. Cô gần như một phản xạ đi ngăn hành động của Lục Sâm, nhưng, động tác của cô xa hơn không nhanh bằng Lục Sâm, khi cô vẫn chưa kịp chạm vào tay của Lục Sâm, chiếc cốc đã rơi vào trong thùng rác rồi.

Tiểu Thất giữ nguyên nửa người bất độnh, nhìn vào chiếc cốc trong thùng rác, nước mắt lăn thành giọt cứ thế thi nhau rơi xuống.

“Bụp——”

Tiếng nứt vụn của chiếc cốc khi rơi vào thùng rác, cô nghe thấy, lại cảm giác như tiếng vỡ của trái tim cô vậy.

Cô ngẩn người nhìn chiếc cốc, quay đầu cứng ngắc, lại ngẩn người nhìn Lục Sâm,“Tại vì sao...”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, nếu không tôi cũng quên mất còn đồ vậy này tôi vẫn lưu lại !” Lục Sâm nắm chặt bánh đẩy của xe lăn, những sợi dây thần kinh trên bàn tay nổi lên rõ rệt, nét mặt lại tỏ ra bình thản đến lạ, anh nhìn chiếc cốc và nói nhỏ,“May sao mấy ngày hôm nay tôi bận việc, Đình Đình cũng không có thời gian tới văn phòng của tôi, nếu không cô ấy mà nhìn thấy chắc trong tâm sẽ rất khó chịu.”

“Lục Sâm...”

“Tiêu tiểu thư, nếu như không có việc gì, mời cô đi cho.”

“Em không !”

Tiểu Thất rạp tới phía xe lăn, ôm chặt eo Lục Sâm, khóc không thành hình, “Đừng đi! Lục Sâm cư cho là em cầu xin anh, anh đừng đi có được không, nếu như... nếu như anh cảm thấy Triệu Đình Đình tốt hơn, không sao cả... Thế thì hai người bọn anh qua lại... hai người sẽ phát hiện, chia cách mười năm, hai người bọn anh sớm đã trở nên không còn thân thiết đối phương như trước nữa, em sẽ để yên cho hai người yêu nhau, nếu như hai người hạnh phúc... em sẽ chúc phúc cho hai người, nếu như hai người không hạnh phúc... vậy anh hãy quay lại có được không, quay trở lại bên em!”

“... Lục Sâm, em không thể không có anh, anh không thể đối với em tàn nhẫn như vậy, sau khi để em được thưởng thức vị ngọt ngào của tình yêu lại đẩy em xuống tận cùng địa ngục, anh không thể đối với em tàn nhẫn như vậy được, bây giờ em chỉ có một yêu cầu như vậy với anh thôi, đừng rời xa, cầu xin anh đừng rời xa nơi đây...”

Ánh mắt của Lục Sâm ở vị trí mà Tiểu Thất không nhìn thấy tràn ngập bi thương.

Khi Tiểu Thất ngẩng đầu lên trước một giây, anh đã hồi phục lại vẻ lãnh lùng.

“Lục Sâm...”

“Tiêu tiểu thư, mời em... đừng để bản thân mình xấu hổ tới như vậy!”

Tiểu Thất thấy cứng đờ người!

Lục Sâm vô nại cười, đẩy chiếc xe lăn ra xa khỏi Tiểu Thất, “Vốn không muốn nói những lời quá làm tổn thương tới người khác, nhưng nếu như em cứ đắm chìm không chịu tỉnh như thế này, tôi chỉ có thể tần nhẫn một chút! Tiêu tiểu thư, cho là em có muốn làm người dự bị, cũng cần phải xem bạn gái của tôi có để ý hay không, Tôi có thể khẳng định nói với em, tôi và Đình Đình là thật lòng yêu thương, cho dù mười năm có qua rồi, nhưng giữa chúng tôi vẫn có cùng tiếng nói không hề thay đổi! Còn nữa... lùi một vạn bước đề nói, nếu như tôi và Đình Đình có chia tay một lần nữa, tôi cũng chắc chắn nói với em một việc, tôi không thể nào ở bên em được!”

Tiểu Thất ngẩn người nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Tại vì sao...”

“Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, đạo lý này tôi nghĩ chắc rất nhiều người đều hiểu!”

Cỏ cũ!

Anh lại có thể nói cô là cỏ cũ?

Tiểu Thất không dám tin lùi ra sau hai bước, cô phảng phất như lần đầu nhìn thấy anh vậy, trong mắt chỉ toàn sự xa lạ, lắc đầu liên tục, “Không! Anh không phải là Lục Sâm... Lục Sâm em quen không giống như anh thế này, anh ấy từ trước tới giờ vẫn ôn hòa và ấm áp, giống như ánh nắng vậy, anh không phải là anh ấy...”

Lục Sâm cười tàn nhẫn,“Đừng ngốc nữa, người đàn ông khi nói chuyện yêu đương với em đương nhiên sẽ thuận theo em, chi a tay rồi sao còn có thể như vậy được nữa? Tiêu tiểu thư, đừng mơ mộng nữa, chúng ta chia tay cũng đã là chuyện của thực tại, em nếu như rộng lượng một chút, tôi vẫn còn có thể nhớ tới những gì tốt đẹp trước kia của em! Nhưng em thật sự không phải là một cô nương thông minh, tới mức độ nảy rồi mà vẫn còn mặt dày dính chặt không rời, em có biết không, sau khi chia tay, người đàn ông ghét nhất là người phụ nữ bám dính không chịu từ bỏ!”

Tiểu Thất cứ vậy lùi về phía sau, lùi tới khi chạm vào tường, không còn đường lùi nữa.

“Nhanh chóng đi đi, vừa nãy Đình Đình có gọi điện cho tôi rồi, chút nữa cô ấy sẽ tới công ty thăm tôi, nếu như nhìn thấy em ở đây, sợ là sẽ không vui vẻ gì, cho nên em tốt nhất nên đi sớm đi!”

Anh như thế này là muốn đuổi cô đi?!

Đau!

Trước ngực rất đau!

Cô túm chặt lấy ngực,“Lục Sâm... anh rõ ràng đã từng nói, bất luận cho dù thế nào cũng không rời bỏ tay em... anh rõ ràng đã từng nói...”

“Những lời thề thốt nói ra khi yêu, sau khi yêu qua rồi đừng có kỳ kèo nữa”

Yêu... qua rồi...

Tiểu Thất có cảm giác bị người ta dùng một cái gậy đánh vào đầu vậy, trước mắt chỉ là khoảng không đen tối.

Sao lại như thế này.

Lần trước khi chia tay cô rõ ràng cảm nhận được, Lục Sâm đối với cô vẫn còn chút lưu luyến, sau tới ngày hôm nay, lại có thể biến thành tàn nhẫn tới như vậy rồi.

Thời gian mới có ba ngày thôi mà.

Sao lại có thể biến thành như thế này.

“Lục Sâm...”

“Tiêu tiểu thú, chúng ta cũng từng yêu một lần, tôi thật sự không muốn làm cho sự việc trở nên khó coi, nhưng nếu như cô vẫn còn như thế này, ảnh hưởng tới tình cảm của tôi và bạn gái tôi, thế thì tôi chỉ còn cố thể không khách khí nữa!”Mặt Lục Sâm bỗng trở nên lạnh lùng,“Mời ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên đưa cô đi!”

“Sao anh lại có thể tuyệt tình đến như vậy!”

“Bây giờ tôi tuyệt tình với cô là vì trách nhiệm với ba người chúng ta!

Ha—

Trách nhiệm ?

Sao lại có cách nói buồn cười đến vậy!

Tiểu Thất ôm mặt, nước mắt cứ thế lăn dài, cuối cùng với nhìn Lục Sâm một lần nữa, biểu hiện của Lục Sâm thật là xa lạ,sớm đã không còn là gương mặt ấm áp quen thuộc ngày nào, cả mặt lạnh lùng tựa như đá.

Anh đối với cô thật sự không còn chút lưu luyến nào.

Thế còn cô, cô vẫn ở đây kiên định chuyện buồn cười gì chứ.

Tiểu Thất nén nhịn nước mắt vào lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào an,“... được!là do em tự tạo duyên tình, là em cứ cố chấp không chịu nghĩ thoáng ra. Ha——Lục Sâm. nếu như anh thấy chia tay với em anh có thể sống tự tại hạnh phúc hơn, vậy em... chúc phúc cho anh!”

“Cảm ơn, tôi và Đình Đình sẽ hạnh phúc!”

Toàn thân Tiểu Thất bắt đầu run lên, miệng mấp máy không thành câu ,“Em đi đây!”

“Đi từ từ không tiễn !”

Tiểu Thất từ từ di chuyển tốc độ, thân thể cô thấy yếu mềm, nhưng bước chân lại gần như rất kiên định.

Tim cô chết rồi!

Thật sự, chết rồi.

Nếu như vẫn còn yêu cô, sao lại có thể nhìn cô như thế này mà không co bất kỳ thái độ đau lòng gìcơ chứ.

Nếu như là trước đây, cô nào sợ ngón tay bị đứt một chút miếng da, anh đã lo lắng đau đớn gần nửa ngày rồi, còn cẩn thận bọc tay lại cho cô...

Mà bây giờ, anh đem hết sự ấm áp đó dành cho người con gái khác!

Vì người con gái đó, không những tình nguyện từ bỏ sự nghiệp mà ngay cả nơi anh ở từ nhoe tới lớn anh cũng sẵn sàng rời đi...

Tiểu Thất từng bước từng bước một đi ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài văn phòng, Triệu Đào cảm thấy thương tình cho Tiểu Thất, toàn mặt là nước mắt tuôn rơi.

“Tiêu tiểu thư...”

Tiểu Thất dường như không còn nghe thấy tiếng của anh gọi nữa, như một cái xác không hồn vậy, ánh mắt trống rỗng, từng bước từng bước một đi xa hơn.

Triệu Đào trong tâm thấy nghẹn ngào.

Nhìn cho tới khi bóng Tiểu Thất rời ra xa hẳn, anh hoảng loạn mở cửa,nhanh bước vào phòng làm việc.

Vừa bước vào cửa, thì đã nhìn thấy chủ tịch đang cúi gập người,tìm gì đó trong thùng rác.

“Chủ tịch...”

“Triệu Đào, hồ dán, tôi cần hồ dán!”

Triệu Đào đi vào mới phát hiện ra, thì ra chủ tịch đang nhặt đồ trong thùng rác chính là cái cốc,một cái cốc sứ bị vỡ, vỡ thành từng mảnh từng mảnh một, một cái cốc lành lặn bị vỡ thành năm sáu mảnh.

“Hồ dán, nhanh đưa cho tôi hồ dán!”

“Chủ tịch, cốc đã bị vỡ vụn rồi.”

“Tôi biết!” Lục Sâm quay đầu nhìn Triệu Đào, Triệu Đào lại nhìn ánh mắt đỏ ửng của chủ tịch, trong tim bỗng thấy có chút rất đau lòng, “Vâng, tôi đi lấy hồ dán cho ngài đây.”

Phòng làm việc trống rỗng.

Lục Sâm mắt đỏ hoe, cẩn thận từng chút một nhặt tất cả những mạnh vỡ từ trong thùng rác lên, sau đó đem những miếng vỡ đó ghép lại với nhau.

Trên cốc nước bức ảnh đã bị vỡ nát nứt toác.

Vốn trên cốc có in hình của Tiểu Thất cười rất tươi cũng bị nứt thành từng vết rồi.

Lục Sâm hận mình nhắm nghiền mắt lại.

“Tiểu Thất... xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không còn cách nào khác nữa rồi.Nhưng thật rất hy vọng, anh không muốn làm tổn thương em như vậy... xin lôi, nếu như có hận, thì em hãy hận anh đi!”

Hồ dán được đem tới rồi.

Lục Sâm dùng hồ dán dính chặt mảnh vỡ lại với nhau, cốc nước dần dần đã hồi phục được nguyên dạng, nhưng những vết nứt trên cốc thì có làm như thế nào cũng không thể xóa bỏ được.

Đây chính là thứ duy nhất có được ảnh của Tiểu Thất.

Lục Sâm tháo kính ra, ánh mắt đỏ hoe tay ma sát chạm vào cốc.

Khi nãy...

Những lời tàn nhẫn mà anh nói với Tiểu Thất, anh biết,từng câu từng lời cả anh như những nhát dao cứa vào tim Tiểu thất vậy, Tiểu Thất đau khổ khóc than, anh ngay cả khóc cũng không khóc ra.

Lục Sâm nắm chặt nắm đấm.

Có nhiều khi anh tự hỏi thầm ông trời, tại sao lại đối với anh không công bằng như vậy.

Đã cho anh một gia đình không toàn vẹn, lại cho anh một thân hình không khỏe mạnh, bây giờ... ngay cả tình yêu anh không dễ dàng gì có được lại cũng nhẫn tâm thu hồi mất của anh.

Anh tự nhận thấy cuộc đời anh chưa bao giờ làm chuyện gì ngược lại với ý trời, ông trời... không có mắt sao!

“Chủ tịch...”

Lục Sâm mắt đỏ hoe gần như bị chảy máu vậy, Triệu Đào nhìn thấy rất lo lắng, chỉ tịch đã rất nhiều ngày không có ngủ ngon giấc rồi,“Chủ tịch... Ngài cần phải nghỉ ngơi một chút, nếu cứ miễn cưỡng làm việc với cường độ cao như này, sức khỏe của ngài sẽ không chịu nổi mất.”

Sức khỏe?

Lục Sâm cười lạnh,“Kể cả tôi có không làm việc như thế này, sức khỏe của tôi... cũng không thể chịu nổi”

Công việc!

Đơn giản nhất là có thể làm cho anh phân tán được chút áp lực, nếu như bây giờ cái gì anh cũng không làm, anh nhất định sẽ đau khổ chết mất

“Chủ tịch...”

“Vừa nãy Tiểu Thất đi ra ngoài... phản ứng thế nào ?”

Triệu Đào không nỡ nói.

“Nói cho tôi biết! “

“Tiểu tiểu thư... xem ra rất tuyệt vọng!”

Lục Sâm hận mình nhắm chặt mắt lại.

Bây giờ điều anh cầu mong nhất, là hy vọng Tiểu Thất có thể sống tốt, anh hy vọng, sau khi bước được ra khỏi đau thương, cô vẫn như trước kia là Tiểu Thất vô tư,hồn nhiên, vui vẻ, không lo,không! Giong như lần thất tình trước kia của cô vậy, có thể nhanh chóng gặp được nười thích hợp, giúp cô... bước qua nỗi đau khổ này.

...

Tiểu Thất ngẩn ngơ bước ra khỏi tòa nhà công ty.

Lưu Tuyền đang ở bên ngoài đợi cô, nhìn thấy cô từ đại sảnh bước ra nhanh chóng tới đón, vừa điịnh hỏi thăm Tiểu Thất về tình hình, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Thất vô hồn thất thần, khoae mắt vẫn còn vương lệ chưa lau khô, bước chân Lưu Tuyền khựng lại, trong phút chốc cô đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi.

Cô ôm lấy Tiểu Thất, không nói gi cả chỉ cho cô chút sức lực an ủi.

Tiểu Thất ôm lấy Lưu Tuyền, “Òa”một tiếng bắt đầu khóc trong đau khổ, “Tiểu Tuyền, tiểu Tuyền tại sao lại có thể như vậy... anh đuổi mình nhanh chóng ra ngoài, anh ất nói Đình Đình tới nhìn thấy mình sẽ hiểu nhầm, anh ấy sao lại có thể tàn nhẫn với mình như vậy... anh ấy còn nói ngựa tốt không ăn cỏ cũ, kể cả có chia tay với Đình Đình anh ấy cũng nhất định không muốn ở bên cạnh...”

Lưu Tuyền ngẩn người!

Phản ứng của cô và Tiểu Thất giống nhau, gần như không thể tin nổi những lời tàn nhẫn này lại từ miệng của Lục Sâm nói ra.

Cũng rất nhanh, cô bắt đầu tức giận.

Cô ôm chặt lấy Tiểu Thất, nhẹ nhàng an ủi, “Ngoan! Đừng khóc nữa, chúng ta cũng đã tới cầu xin rồi, tiểu Thất, Lục Sâm nếu đã đối xử nói những lời như vậy với cậu, anh ất thật sự không còn yêu cậu nữa.Chúng ta cũng không cần một người không yêu mình như vậy quá phí thời gian rồi, cậu mới có hai mươi tư tuổi, vẫn còn rất trẻ, cùng lắm... cứ coi như là bản thân mù quáng, cho nên mới không nhìn rõ bản chất con người!”

“Tiểu Tuyền, mình chịu không nổi, tim của mình thật sự rất đau khổ,...”

Thất tình sao lại có thể không đau khổ cơ chứ!

Lưu Tuyền kéo cô đi tới trong góc ngoài đại sảnh, nhìn vào mắt cô và nói, “Tiểu Thất, đừng đau khổ nữa, cậu có đau khổ thương tâm tới thế nào, Lục Sâm cũng không thấy thương cậu được đâu. Cậu đồng ý với mình, sau này chúng ta sẽ không nghĩ về anh ta nữa có được không? Anh ta muốn ra nước ngoài thì để anh ta ra nước ngoài, muốn di dân thì để anh ta di dân, sau này việc của anh ta sẽ không có bất kỳ liên quan nào tới chúng ta nữa !”

Đạo lý Tiểu Thất đều hiểu, nhưng cô làm không được!

Tiểu Thất ôm mặt, “Sao mình làm người lại thất bại vậy, trước kia thì bị Lý Dương đá, bây giờ lại bị Lục Sâm đá!” Tiểu Thất nhìn lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cậu nói cho mình biết, mình có điểm nào không tốt sao? mình không xinh đẹp, không đủ ôn hoà sao? cậu thử nói xem mình còn khuyết điểm gì, tại sao tất cả mọi người đều rời xa mình...”

Lưu Tuyền trong tâm“lung lay”một chút.

Hoài nghĩ bản thân như thế này thật không phải là chuyện tốt.

Cô nắm lấy vai của Tiểu Thất, nghiêm túc chân thật nhìn cô ấy, “Tiểu Thất, cậu đừng có nói linh tinh! cậu làm gì có điểm nào không tốt, Lý Dương rời xa cậu là vì anh ta không có mắt, nhất là Lục Sâm... anh ta chắc chắn bị mù rồi. Cậu cần tin vào bản thân, tính cách của cậu rất tốt, hiền hậu rộng lượng, thân hình đẹp chuẩn lại có khuôn rất xinh đẹp, gia thế lại quá ổn định, nếu như ở thời cổ đại cậu chắc chắn là một công chúa duy nhất trên trần đời này rồi. Là do bọn họ không xứng đáng với cậu, sau này cậu chắc chắn sẽ gặp được chàng hoàng tử bạch mã phù hợp với cậu.”

“Mình không cần bạch mã hoàng tử, mình chỉ cần Lục Sâm...”

“Tiểu Thất...”

“Tiểu Tuyền cậu không cần nói nữa, những điều cậu nói mình đều hiểu!” Tiểu Thất dựa tường ngồi trượt xuống, trượt xuống đất rồi lại từ từ ngồi bệt, cô giống như một đứa trẻ bị tổn thương, dùng tay ôm chặt lấy chân mình, vùi đầu vào trong đầu gối. “Mình biết cậu muốn an ủi mình, giống như anh trai mình vậy... đạo lý mình đều hiểu, nhưng mình chỉ rất đau lòng, tim của mình đau rất đau! Tiểu Tuyền, mình cầu xin cậu, những điều an ủi gì đó cậu đừng nói nữa, cậu chốc mình mượn bờ vai để dựa vào một chút có được không, Những ngày hôm bay mình áp lực gần như muốn chết rồi, cậu để cho mình được khóc một trận, có được không ?”

“... được !”

Lưu Tuyền ngồi yên đó bên cạnh Tiểu Thất. hai tay ôm lấy với ấy, để đầu cô ấy dựa vào vai của cô.

Cô cảm nhận được tiếng nức nở ấm ức của Tiểu Thất, cảm nhận được toàn thân cô ấy đang run lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng cô bắt đầu thút thít nhỏ tiếng như một con mèo, dần dần, âm thanh mỗi lúc một lớn, tới cuối cùng thành tiếng khóc to nức nở.

“A——Lục Sâm, em yêu anh !Lục Sâm——em hận anh!”

Lưu Tuyền vỗ lưng Tiểu Thất, cảm nhận được thân hình gầy gò mỏng dính của cô ấy, khoé mắt có chút đỏ lên.

Vừa yêu vừa hận!

Đây chắc chắn là tình cảm thật lòng của Tiểu Thất rồi.

Lưu Tuyền ngẩng đầu, thuận tiện ánh mắt nhìn lên phía phòng làm việc của Lục Sâm ở trên lầu cao kia.

Cô không biết Lục Sâm đang nghĩ gì.

Với cũng đã từng gặp người con gái Triệu Đình Đình đó, cô ấy thật sự rất đẹp, cao lại có tự tin! nhưng so với Tiểu Thất, vẫn kém rất nhiều.

Từ góc độ của cô mà nói, Lục Sâm là người rất nghiêm túc, cùng với người phụ nữ chuyên nghiệp Triệu Đình Đình đứng bên nhau, dù có thế nào cũng chi cảm thấy hai người giống như đang bàn chuyện làm ăn, nhưng khi đứng cạnh Tiểu Thất mới thật sự là nam thanh nữ tú.

Lục Sâm... hy vọng anh sẽ không hối hận!
Bình Luận (0)
Comment