Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 893

Hai người vừa nói vừa cười tiến về phía trước, không chút để ý đến người xung quanh, Tiểu Thất thấy Triệu Đình Đình cầm tay cầm của xe lăn đẩy Lục Sâm, cô nhớ như in lời nói trước đây của Triệu Đào.

Xe lăn của Lục Sâm, trừ anh ta ra, còn có Tiểu Thất...

Trước giờ không để ai đụng qua.

Bao gồm bố anh ta!

Mà giờ, anh lại giao việc đẩy xe lăn cho một người phụ nữ khác.

Tiểu Thất hướng mắt nhìn Lục Sâm.

Triệu Đình Đình vừa đẩy xe lăn vừa cúi đầu nói chuyện với anh, mà khuôn mặt Lục Sâm cũng đang nở nụ cười, cũng không biết Lục Sâm và cô ta nói gì, cô ta đột nhiên mỉm cười, cô cười vui đến thế, dường như mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Trong tim Tiểu Thất bỗng nhói đau.

Hóa ra... bọn họ vẫn còn chưa di cư sao.

Thời gian này, Tiểu Thất đã cố gắng không để mình nhớ đến Lục Sâm, cũng không bao giờ dò hỏi tin tức của anh, thật không ngờ, bọn họ hôm nay lại dùng cách thức này trong tình huống như thế, lại lần nữa gặp mặt.

Hai người vừa đi vừa nói, sau cùng...

Được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ăn.

Chỗ họ dùng cơm, cách chỗ cô và ngài Lý, lại chỉ cách hai cái bàn, trong nhà hàng khung cảnh vô cùng nho nhã, các khu ăn đều có trưng bày cây cối xanh, nên dù cách rất gần, Lục Sâm và Triệu Đình Đình lại không hề chú ý đến hoàn cảnh bên này của cô.

Tiểu Thất nhìn hai người ngồi vào chỗ.

Sau đó... Lục Sâm đầy ý tứ đưa menu cho Triệu Đình Đình, Triệu Đình Đình cũng không khách sáo, thoải mái hướng về phía nhân viên phục vụ mà gọi khá nhiều món.

Tiểu Thất thu lại ánh nhìn.

Cô nhìn thấy bàn trước mặt mình bày một bàn đồ ăn thịnh soạn, đột nhiên chả còn khẩu vị ăn uống gì.

Mà còn... lại có chút khó chịu.

“Cô Tiêu... cô sao rồi?”

“Không sao!” Tiểu Thất bỗng hoàn hồn lại, nhìn ánh mắt đầy quan tâm của người đàn ông đối diện, ý thức được sự thất thần của mình, cô ngại ngùng cười đáp, “Xin lỗi, tôi loạn nhịp rồi.”

“Đây là quyền lời cần có của giới nữ!”Người đàn ông đùa nói.

Tiểu Thất lại cười không nỗi.

Giờ cô có cảm giác như ngồi trên đống đinh nhọn, vậy mà lúc này cứ không thể rời đi, cô dám khẳng định, chỉ cần cô đứng khỏi ghế, Lục Sâm sẽ nhìn thấy cô.

Cho dù chia tay, Tiểu Thất vẫn không muốn để Lục Sâm biết mình đi xem mắt.

Ánh mắt Tiểu Thất lúc có lúc không cứ thỉnh thoảng ngước nhìn chỗ ngồi của Lục Sâm.

Cô cũng không muốn thế, nhưng lại không khống chế được ánh mắt mình.

Ban đầu người đàn ông không chú ý tới, nhưng cuối cùng quả thực Tiểu Thất nhìn quá nhiều lần, anh muốn không chú ý cũng khó.

“Người ngồi bàn đó, cô Tô quen sao?”

“Không quen!” Tiểu Thất ý thức trả lời.

Người đàn ông không thể không cười, ánh mắt nhìn người đó của Tiểu Thất, không phải là bộ dạng không quen biết, nhưng anh cũng rất chu đáo không vạch trần, cười nói với Tiểu Thất, “Mau ăn đi, đợi xíu đồ ăn nguội rồi, ăn xong cô Tô còn có việc gì không, nếu không có việc gì, tôi mời cô đi xem phim, sao hả?”

Tiểu Thất nhất thời khẩn trương lên.

Lời của người này tuy là mời cô, nhưng cô lại biết nó còn có ý nghĩa khác.

Là đang thăm dò cô.

Người đàn ông mời cô đi xem phim, biểu hiện rõ ràng có ý với cô, muốn tiếp tục quan hệ, nếu cô đồng ý, thì biểu thị cô cũng rất hài lòng, có thể phát triển tiếp.

Tiểu Thất chỉ là do dự một giây.

Cô vốn dĩ nghĩ rằng, tóm lại đã chia tay Lục Sâm, nếu cô đồng ý rồi, đợi xíu nữa cô và người đàn ông này có hành động thân mật với nhau, có lẽ... sẽ công kích Lục Sâm một chút.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên một chút, rồi nhanh chóng bị cô cự tuyệt đẩy đi mất.

“Xin lỗi ngài Lý!” Đây là lần đầu Tiểu Thất đi xem mắt, cô cũng không có kinh nghiệm, nhìn vào mắt người đàn ông thành thật nói, “Thật xin lỗi, anh tôi lúc dẫn tôi qua đây chỉ nói là ăn cơm thôi, không nói với tôi cuộc xem mắt này, nếu tôi biết đến đây xem mắt, tôi nhất định sẽ không tới. Giờ tôi... vừa thất tình, xin lỗi tôi không có cách nào tiếp nhận ngài.”

Cô trả lời vô cùng thành khẩn.

Người đàn ông ban đầu ngây ra sau đó bỗng nở nụ cười, “Cô Tiêu, cô thật đáng yêu!”

“Hả?”

Người đàn ông cười nói, “Nói thật, tôi xem mắt qua không ít cô gái, nếu họ đối với tôi không vừa ý, ngay lập tức nói với tôi họ không có thời gian, hai bên chúng tôi sẽ tự biết là không thành rồi, cô... nói một hơi nhiều vậy, thật đáng yêu.”

Hả!

Thì ra xem mắt có trình tự này.

Tiểu Thất ngượng ngùng gãi đầu, “Cái đó... tôi lần đầu đi xem mắt, không hiểu lắm!”

Người đàn ông càng cười hơn, vừa cười vừa rót cho Tiểu Thất một ly rượu đỏ, “Được rồi, tôi biết rồi, vậy ăn cơm nhé, đợi ăn xong tôi đưa cô về, như vậy được chứ?”

“Hử... tôi và anh tôi cùng đến mà.”

“Quả đúng là chả cho người ta cơ hội nào!” Người đàn ông cười nói, “Vậy thôi, chúng ta ăn xong cơm thì tản ra vậy.”

Tiểu Thất thở một hơi, “Được!”

...

“Lục Sâm? Lục Sâm!”

“Ừm?”

Triệu Đình Đình nhìn Lục Sâm với ánh mắt kì lạ, “Anh nhìn gì vậy, em nói anh Lục Sâm nè, anh nói xem, lần trước em giúp anh một việc lớn vậy, anh mời em ăn cơm tối trong một tuần thì thôi đi, giờ đã ở trong nhà hàng ăn, lại cứ không để tâm, nhìn gì chứ, có gì đáng nhìn?”

Triệu Đình Đình nhìn theo hướng nhìn cửa Lục Sâm, vừa nhìn thì thấy Tiểu Thất và một người đàn ông đang cụm ly.

Nụ cười của Triệu Đình Đình bỗng tê cứng lại.

“Cô Tiêu? Sao cô cũng ở đây?”

Lục Sâm trầm mặt xuống, cả buổi không nói chuyện.

Triệu Đình Đình quan sát một hồi lâu, sau đó nhìn sắc mặt như bị gió mưa tạt qua của Lục Sâm, “Cô Tiêu... hình như đang xem mắt...”

Sắc mặt Lục Sâm càng u ám.

Không cần Triệu Đình Đình nhắc nhở, anh vẫn nhìn ra Tiểu Thất đang đi xem mắt!

Lục Sâm bóp chặt nắm tay lại.

Trên thực tế, ngay ánh mắt đầu tiên anh bước vào nhà hàng đã thấy Tiểu Thất, lúc tầm mắt Tiểu Thất hướng qua đó, anh nhanh chóng di chuyển hướng nhìn, nhưng ai mà biết, cô lại đang cùng một người đàn ông xem mắt!

Trong lòng Lục Sâm bực bội ghê gớm.

Không sai!

Anh rất muốn sau này Tiểu Thất sẽ gặp được một người đàn ông thích hợp.

Nhưng...

Đó cũng là chuyện của sau này!

Anh tuyệt đối không muốn chính mắt nhìn thấy dáng vẻ cô thân mật với người đàn ông khác như thế.

Đố kị!

Lục Sâm đố kị đến phát điên lên.

Anh thậm chí rất muốn xông ra, đứng dậy khỏi xe lăn. Một chân đã bay người đàn ông xa lạ đó, sau đó kéo Tiểu Thất từ trong nhà hàng chạy ra!

“Lục Sâm... chúng ta có cần qua đó chào hỏi một câu?”

“Không đi!”

Âm thanh của Lục Sâm dường như phát ra từ hơi đẩy giữa hai hàm răng, “Qua đó làm gì, cảnh trước mặt đó... không phải chính là cảnh anh muốn thấy sao!”

Cứng miệng!

Triệu Đình Đình thở dài.

Triệu Đình Đình uống một ngậm rượu đỏ, nhìn cách trang điểm của Tiểu Thất, kích động mà nói, “Hôm nay cô Tô thật đẹp, răng trắng môi hồng... quả nhiên là trẻ trung, mặc gì cũng đẹp! Anh không biết đâu, mấy ngày trước em đi tìm cô ta lấy chìa khóa, rõ ràng là nhìn vào thấy dáng vẻ cô ta rất thê thảm, nhưng em nhìn sao vẫn thấy đẹp không nói nên lời, lúc đó cô Tiêu ở trước mặt em khá tự ti, nhưng cô ta không biết rằng... ngay cả lúc đó em cũng rất ngưỡng mộ cô ta.”

Lục Sâm cắn răng thu lại ánh nhìn.

“Lòng khó chịu ư?” Triệu Đình Đình cười nhìn Lục Sâm, “Em đã nói phương thức anh chọn quá tàn nhẫn. Anh chỉ nhìn thấy họ xem mắt thôi đã chịu không nổi, cô Tiêu còn cho rằng chúng ta yêu nhau, trong lòng còn khó chịu hơn anh, anh nói đi anh cứ nói rõ hết sự việc cho cô Tiêu thì làm sao? Để cô ta tự chọn lựa, em tin cô ta sẽ chịu ở bên anh.”

“Đừng nói nữa!”

Triệu Đình Đình nhún vai, không nói thì không nói.

Tính cố chấp của Lục Sâm cô sớm đã được lĩnh giáo qua, anh đã ra quyết định, đến chín con bò cũng kéo về không được.(Không lung lay ý chí)

Bất kì ai khuyên cũng không được.

“Ài... thôi vậy, chuyện của anh em thật là hết cách.” Triệu Đình Đình cụm ly cùng với Lục Sâm, “Được rồi, anh chính là dẫn em đi ăn bữa cơm đấy, có thể đừng bày khuôn mặt khó coi cho người ta xem không, không gian đẹp như thế, cơm canh tuyệt hảo như thế, nhìn mặt anh lại mất cả khẩu vị.”

Lục Sâm nắn nắn mặt, cố gắng để khuôn mặt mình dịu lại.

“Như vậy được rồi chứ?”

“Ok. Vậy đi.”

Hai người cùng ăn cơm, thực ra là Triệu Đình Đình ăn một mình, Lục Sâm nhìn thấy Tiểu Thất đi xem mắt với một người đàn ông, hai người lại vừa nói vừa cười, hồn anh như treo ngược cành cây, một miếng cũng ăn không được.

“Anh vẫn là nên tuyệt thực đi.” Triệu Đình Đình gắp một miếng sườn cho Lục Sâm, “Mau ăn chút gì đi, anh xem mới mấy ngày anh đã ốm đến thế rồi! Công việc trong công ty anh đã bàn giao gần như xong rồi, chuẩn bị bao giờ đi Thụy Sĩ? Em nghe Triệu Đào nói, bác gái đã tìm cho anh bệnh viện và chuyên gia hết cả rồi, tình trạng anh phải làm phẫu thuật gấp, thời gian càng kéo dài càng nguy hiểm.”

Lục Sâm nhăm mày.

Công việc đã bàn giao xong hết rồi, nhưng... anh vẫn chưa muốn đi.

Anh nhìn chân trái của mình.

Anh đã nhiều ngày không mang qua chân giả, nhưng chân vẫn đau ghê gớm, anh lên mạng tra qua, tình trạng của anh... cho dù là phẫu thuật, tỉ lệ sống cũng... cũng ít đến đáng thương.

Nên...

Giờ anh vẫn không muốn đi.

Vì anh biết, nếu anh đi, có thể... cả đời này sẽ không nhìn thấy Tiểu Thất nữa, cũng có thể... cả đời này chả thể đặt chân về lại quê hương này.

“Lục Sâm?”

“Ửm!” Lục Sâm hoàn hồn, điềm đạm nói, “Lòng anh có tính toán cả rồi.”

Nhưng!

Trên thực tế, bên mẹ anh đã giục mấy lần, cuộc điện thoại hôm qua mẹ đã cho anh thời hạn cuối cùng, yêu cầu anh trong vòng một tuần phải nhanh chóng đến Thụy Sĩ, nếu không bà sẽ đích thân về nước, dẫn anh qua!

“Lục Sâm, cần em đến Thụy Sĩ chung với anh không?”

“Cám ơn em, nhưng không cần.”

“Nhưng em nói với cô Tiêu nói là hai chúng ta cùng di dân... nếu em không đi với anh, cô Tiêu mà biết, chả lẽ sẽ không nảy ra nghi ngờ sao?”

Điểm này Lục Sâm đã an bài ổn thỏa cả rồi.

Anh hít một hơi sâu, nói với Triệu Đình Đình, “Anh đã xếp xong hết rồi, Đình Đình, lần này em chịu giúp anh anh vô cùng cảm ơn em, ngày anh đi Thụy Sĩ, anh đã sắp xếp cho em vé máy bay đi Kinh Thành. Vậy thì, hai chúng sẽ cùng đến sân bay xuất phát, nhưng em đi kinh Thành, anh đi Thụy Sĩ. Anh đã ở Kinh Thành sắp xếp em làm việc ở đại truyền hình, bên đó cũng sẽ có cơ hội phát triển hơn!”

Triệu Đình Đình cười nói, “Đây coi như là anh báo đáp em sao?”
Bình Luận (0)
Comment