Edit: QuanhBeta: Nhược VyBuổi tối Hoắc Nhiễm xào rau, có hơi căng thẳng. Cô cũng không biết tại sao lại vậy, chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, lúc cầm xẻng bàn tay còn run rẩy, toàn bộ quá trình, cô không biết mình đang làm gì.
Tay chân luống cuống, còn bị dầu bắn lên tay, nổi lên chấm đỏ nho nhỏ, đau muốn chết. Sau khi nấu xong, cô mới nhớ ra mình quên chưa bỏ muối.
Rõ ràng hôm đó làm món thịt bò xào rất tốt, sao hôm nay lại không có cảm giác nấu nướng?
Cô thất vọng bưng đồ ăn lên bàn, chủ động nhận sai với Khương Nghiêu Xuyên, nói rằng chưa chắc bữa tối hôm nay đã ngon.
Khương Nghiêu Xuyên không nói gì, trực tiếp cầm đũa, bắt đầu ăn, đã vậy còn ăn rất nhanh.
Hoắc Nhiễm chưa hề động đũa, chỉ ngơ ngác nhìn Khương Nghiêu Xuyên, thấy anh nhanh chóng ăn xong thức ăn.
“Thịt gà…” Hoắc Nhiễm mở miệng, muốn hỏi Khương Nghiêu Xuyên ăn có ngon không, còn chưa nói xong, Khương Nghiêu Xuyên đã ngẩng đầu nhìn cô.
“Lúc ăn cơm không được nói chuyện.” Anh thản nhiên nói.
Hoắc Nhiễm gật đầu, lập tức ngậm miệng lại.
Gắp miếng thịt gà, Hoắc Nhiễm chậm chạp nhấm nháp, cảm giác vô cùng nhạt nhẽo, đã thế còn hơi cháy xém, cô thực sự nuốt không trôi. Ngược lại Khương Nghiêu Xuyên vẫn bình tĩnh ăn cơm.
Hoắc Nhiễm thật sự muốn hỏi, cô nghĩ, chỉ hỏi một câu thôi cũng được, nhưng sợ Khương Nghiêu Xuyên mắng cô, Hoắc Nhiễm đành phải nhịn xuống.
Khương Nghiêu Xuyên ăn cơm xong, buông đũa. Anh ngẩng đầu, nhìn phía đối diện, chỉ thấy cô gái nhỏ đang kinh ngạc nhìn anh, cả người sắp hóa thành pho tượng.
Khương Nghiêu Xuyên ngừng lại một chút, vốn là ánh mắt sắc bén, nay lại tránh đi ánh mắt của cô. Anh cúi đầu, chỉ thấy trong bát của Hoắc Nhiễm không có thức ăn, cô mới ăn hai miếng cơm, còn lại vẫn chưa động tới.
“Ăn ít như vậy có no không?” Khương Nghiêu Xuyên nhìn vào bát của cô, hỏi một câu.
Vì đặc thù công việc, anh ăn vừa nhanh vừa nhiều, những lúc khó khăn, nếm mật nằm gai, có cái ăn đã là tốt lắm rồi, đương nhiên anh không để ý hương vị ra sao.
“Ăn thêm đi, em gầy quá.” Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, không khỏi nhíu mày nói.
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc anh ôm cô, cả người gầy trơ xương, bởi vì run rẩy, thậm chí anh còn cảm thấy từng khớp xương của cô đang cọ vào da thịt anh. Bởi vì cảm giác quá bất ngờ, nên dù trôi qua đã lâu, anh vẫn không thể quên được.
Anh đã trải qua không ít thời khắc hiểm nguy, cũng gặp không ít trường hợp đáng sợ, chỉ duy nhất lần đó, sau khi cứu được Hoắc Nhiễm, hình ảnh ấy vẫn luôn đọng lại trong trí óc anh. Chỉ cần nghĩ lại, có thể khiến trái tim anh đau đớn không thôi.
“Em biết rồi.” Đôi mắt vốn đờ đẫn của Hoắc Nhiễm lập tức trở nên linh động, nở nụ cười tươi, lập tức xới thêm một bát cơm đầy. Cô ngồi thẳng lưng, cầm bát lên, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Khương Nghiêu Xuyên, lùa từng miếng vào trong miệng. Chẳng mấy chốc hai má Hoắc Nhiễm phồng lên, giống hệt như hamster, cố sức nhét hết đồ ăn vào mồm, rất nhanh bát cơm đã thấy đáy.
Hoắc Nhiễm khoe bát cơm trống trơn cho Khương Nghiêu Xuyên, giống như đứa trẻ đang chờ người lớn khen, dáng vẻ rất là đắc ý.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn chằm chằm nụ cười chói lóa của cô, khiến anh luyến tiếc rời mắt.
Anh “Ừ” một tiếng, gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
“Nếu một ngày ba bữa anh đều ăn cùng em, chắc chắn em có thể ăn được nhiều như vậy.”
Trông giống hệt đứa ngốc.
Khương Nghiêu Xuyên không nhịn được, nhếch môi cười, chỉ cần nhìn cô, ánh mắt anh lập tức trở nên dịu dàng.
. . .
Ăn xong cơm chiều, ai về phòng người nấy.
Nếu là lúc trước, Hoắc Nhiễm sẽ dùng khoảng thời gian này để viết bản thảo, hoặc không có việc gì làm, cô sẽ mở máy chơi game.
Nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng luôn bứt rứt, đóng mở điện thoại liên tục, chính mình cũng không biết hiện tại mình muốn làm gì.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối. Hôm nay thời gian trôi thật chậm…
Hoắc Nhiễm đứng ngồi không yên, liền đứng dậy, trực tiếp nằm úp sấp trên giường. Cầm di động, cô thấy Du Ti Du gọi video trong nhóm chat, mở ra, khuôn mặt của anh ấy hiện lên màn hình, góc quay rất kì cục, chỉ thấy hai cái lỗ mũi tối đen của anh, trông như hai cái sơn động.
Còn Thành Tranh ở phía bên kia vừa mới tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm, thực hiện các bước skincare ban đêm. Cô ấy đặt điện thoại ở phía trước, đối diện với tầm mắt của mình.
“Bạn học Hoắc Nhiễm, hôm nay mình phải phạt cậu.” Du Ti Du nhìn Hoắc Nhiễm, nghiêm trang nói: “Hôm nay cậu về sớm mười phút, hại mình bị lão Chu mắng. Cậu mau bồi thường phí tinh thần cho mình đi.”
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói, đó là do cậu ấy làm sai, lão Chu tìm cậu ấy tính sổ, không liên quan tới chuyện của cậu.” Anh ấy còn chưa nói xong, Thành Tranh đã chen ngang.
“Cậu…” Du Ti Du trừng mắt, tức giận, “Không phải đã nói sẽ phối hợp với mình sao?”
Hoắc Nhiễm sợ nhất là bị lão Chu mắng, bình thường mới nghe tên ông ấy, cô đã nhíu mày đau khổ, vậy nên Du Ti Du mới định dọa cô một chút.
“Mình đâu có đồng ý với cậu.” Thành Tranh đang bôi kem mắt, hai mắt ngước lên, ngón tay nhẹ nhàng miết làn da, “Hơn nữa Nhiễm Nhiễm là bạn thân của mình.” Thành Tranh nhìn thẳng màn hình điện thoại, nói: “Đồ mặt to.”
Du Ti Du bị cô phản kích, không thể lên tiếng, cảm thấy cuộc đời này thật không có ý nghĩa.
“Đều là người trưởng thành rồi, hai cậu còn muốn làm học sinh tiểu học, tẩy chay bạn bè khác sao?” Du Ti Du tức giận nói, “Đúng là hai đứa học sinh tiểu học, đáng lẽ nên để các cậu ở nhà.”
“Được rồi được rồi.” Hoắc Nhiễm nhanh chóng ngăn họ lại, tuyệt đối không thể để hai người họ cãi nhau, nếu không không biết đến bao giờ mới có thể dừng lại.
“Các cậu nghĩ cách giúp mình đi, làm thế nào để mình vào phòng anh ấy mà không bị đánh gãy chân?” Anh rất hung dữ, Hoắc Nhiễm cảm giác, chắc chắn anh sẽ đánh gãy chân cô.
“Không sao, chỉ cần tay không sao là được, còn phải viết bản thảo.” Du Ti Du vừa mới tức giận, giờ đã cười rộ lên.
“Cậu đi tắt công tắc điện, lợi dụng tối lửa tắt đèn, gạo nấu thành cơm.” Thành Tranh thuận miệng nói.
“Khác gì mèo vờn chuột.” Du Ti Du phản bác, “Hoắc Nhiễm thị lực kém, chưa chắc đã gạo nấu thành cơm, có khi còn bị người ta tưởng là trộm, lại bị đánh cho.”
“Du Ti Du, câm miệng!” Thành Tranh tức giận, ngẩng đầu lườm một cái.
“Cậu có quyền gì mà bắt mình câm miệng, còn lâu mình mới câm miệng, có giỏi thì đánh mình đi, đánh đi!” Thấy Thành Tranh tức giận, Du Ti Du lập tức hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng, giống như muốn đâm đầu vào đường chết.
Tiếp theo nhóm chat hiện lên thông báo, “Hoắc Nhiễm đã rời khỏi cuộc trò chuyện.”
. . .
Buổi tối, Khương Nghiêu Xuyên đang tắm rửa, đột nhiên mất điện.
Trong bóng đêm, Khương Nghiêu Xuyên có hơi giật mình, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn, vẫn tiếp tục tắm rửa. Anh nhanh chóng xối nước, choàng áo tắm, ra khỏi phòng tắm.
Mất điện không phải chuyện gì lớn, Khương Nghiêu Xuyên nghĩ chắc chút nữa sẽ có điện lại, vậy nên anh cũng không quan tâm nhiều. Lau tóc xong, anh xốc chăn, lên giường nằm.
Di động đặt ở đầu giường, Khương Nghiêu Xuyên vươn tay ra lấy, thời điểm cầm lấy di động, anh cảm giác có gì đó là lạ. Lúc quơ tay, anh cảm giác có gì đó ấm áp đằng sau, tiếng hít thở nhè nhẹ truyền tới, phả vào lỗ tai anh.
Khương Nghiêu Xuyên ngừng lại, quay đầu nhìn.
Trong bóng đêm, anh nhìn thấy dưới lớp chăn lộ ra một thân hình, cô gối đầu nằm một bên, lẳng lặng không nhúc nhích.
Khương Nghiêu Xuyên kinh ngạc, cả người cứng đờ. Anh dừng tay, chống thân mình, chậm rãi nhìn qua, hình như là Hoắc Nhiễm… hơn nữa còn đang ngủ say.
Cô vào phòng anh từ lúc nào? Tại sao cô lại ngủ ở đây? Khương Nghiêu Xuyên không hiểu ra sao, lại không biết tại sao lại thế này. Anh hơi cử động, định đánh thức cô dậy, nhưng nghĩ một lúc, lại quyết định thôi.
Không hiểu sao lại muốn bế cô.
Hôm nay cô nấu cơm cho anh, chắc cả ngày cũng rất mệt mỏi, vẫn không nên quấy rầy cô, đành bế cô về phòng vậy.
Nhưng Khương Nghiêu Xuyên mới đụng vào Hoắc Nhiễm, cô khẽ lầu bầu vài tiếng, động đậy thân mình, khóe môi mím lại, hình như sắp tỉnh.
Hoắc Nhiễm ngủ không sâu, mơ màng mở mắt, ngừng lại vài giây, cô tủi thân nhìn Khương Nghiêu Xuyên.
“Anh, mất điện.” Hoắc Nhiễm nói, giọng điệu run rẩy, đáng thương nhìn anh.