Lấy Thân Báo Đáp

Chương 30

Edit: Quanh

Beta: Quanh

Thành Tranh kéo tay Du Ti Du.

“Cậu đừng làm loạn.” Lúc đó chỉ có một mình Trần Kinh Châu, anh ta cũng không có phòng bị, mới khiến Du Ti Du đắc thủ, lần này hiển nhiên anh ta có phòng bị mà tới, chắc chắn Du Ti Du sẽ bị thiệt. Chuyện này không đáng để tranh giành, có thể lui thì hãy lui, bản thân an toàn mới là quan trọng nhất.

Nhưng Du Ti Du đâu dễ dàng chịu thua. Chuyện này không chỉ liên quan tới vấn đề mặt mũi, còn đang ở ngay trước mặt người phụ nữ mình thích, phải có sự uy nghiêm.

Thành Tranh vừa nhìn thấy ánh mắt Du Ti Du, liền biết chắc hôm nay sẽ tiếp tục đánh nhau. Cô bất đắc dĩ thở dài, mở di động, lặng lẽ nhắn tin cho Hoắc Nhiễm, vẫn nên tìm đường rút lui thì hơn.

“Dù gì động thủ cũng không hay.” Trần Kinh Châu nhìn Thành Tranh, cười nói: “Em đi uống rượu với anh, anh sẽ bỏ qua.”

Trần Kinh Châu rất ít khi cố chấp với một người phụ nữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thành Tranh, lúc đó đang là mùa hè, cô cài thắt lưng, mặc chiếc quần đỏ bắt mắt, tóc dài cuốn thành lọn, làn da trắng hồng, tựa như yêu tinh mê hoặc.

Người phụ nữ như vậy, quyến rũ từ trong xương tủy, lạnh nhạt lại xinh đẹp, nếu có thể nếm thử, chắc chắn là mỹ vị nhân gian.

Trần Kinh Châu không khỏi nuốt nước miếng.

“Ai muốn đi cùng anh, vẫn nên tính toán chuyện cũ, miễn cho lúc sau vào cục cảnh sát lại không dám nói gì.” Du Ti Di nắm chặt tay cô, Thành Tranh ở phía sau cũng mặc kệ, không so đo với anh.

“Chỗ mấy người đang làm việc, nhà tôi cũng có cổ phần, cho thôi việc mấy thực tập sinh cũng không phải chuyện gì khó.”

Hôm nay tâm tình Trần Kinh Châu rất tốt, có mỹ nữ như Phó Duyệt ở bên yêu thương an ủi, anh ta cảm thấy có thể giải quyết dễ dàng, vẫn không nên động thủ. Đây chính là tuyệt chiêu của anh, sinh viên vừa mới ra trường, đều vẫn là thực tập sinh, rất ít khi có cơ hội như vậy. Bọn họ đều không có chỗ dựa, chỉ cần dọa một cái, không sợ không ngoan ngoãn nghe lời.

“Cậu dám?” Bỗng nhiên có giọng đàn ông ở phía sau vang lên, chỉ hai chữ ngắn ngủn, nhưng lại khiến sống lưng Trần Kinh Châu lạnh toát. Anh ta quay đầu, thấy phía sau mình là một người đàn ông thân hình cao lớn, đang đi về phía anh ta, giọng điệu nghiêm nghị, khí thế sắc bén, khiến người ta không rét mà run.

Trần Kinh Châu cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng nhất thời lại chưa nhớ ra.

“Dù sao bảo tập đoàn Trần thị đuổi việc cậu cũng không phải chuyện khó.” Khương Nghiêu Xuyên đi tới trước mặt anh ta, dừng bước, bình thản nói, không nhanh không chậm.

Trần Kinh Châu ngây ngốc một lúc, bắt đầu cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt. Mặt mày người đàn ông này quá mức sắc bén, đôi mắt lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Anh ta đột nhiên nghĩ tới một người.

“Khương…Khương thiếu gia…” Trần Kinh Châu ấp úng, trong lòng thầm nhủ chỉ hy vọng mình nhận sai. Vị thiếu gia nhà họ Khương kia, lúc còn trẻ chính là tiểu ma vương, rất giỏi đánh nhau, ỷ vào mình là người nhà họ Khương, ai cũng dám trêu, ai cũng dám đánh. Cho dù có làm loạn tới long trời lở đất, cũng không ai dám làm gì anh. Sau này anh tham gia quân đội, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã mười năm trôi qua, vị ma vương ngày xưa đã mai danh ẩn tích, cũng không ai biết giờ anh đang ở đâu. Nhưng dạo gần đây có nghe nói, anh đã trở lại! Hơn nữa sau này cũng không rời đi.

Trước kia đánh nhau đã dữ tợn, hiện tại còn là bộ đội đặc chủng, chỉ cần ra tay cũng có thể chết người.

Hồi còn học cao trung (cấp 3), Trần Kinh Châu đã từng gặp anh, khi đó cái tên Khương Nghiêu Xuyên khiến anh khắc sâu ấn tượng. Nói đúng ra, là sợ tới mức nhớ mãi không quên. Mười năm trôi qua, anh không thay đổi gì nhiều, có vẻ cao hơn, cả người cũng cường tráng.

“Chắc cậu cũng thấy, đây đều là người của tôi, cậu còn dám động vào?” Khương Nghiêu Xuyên nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Trần Kinh Châu.

Trần Kinh Châu giật thót, hai chân run rẩy.

“Không dám không dám.” Anh ta liên tục lắc đầu.

“Còn gì muốn nói?” Khương Nghiêu Xuyên thản nhiên hỏi lại.

“Thật xin lỗi.” Trần Kinh Châu nhìn Thành Tranh và Du Ti Di, sau đó kéo Phó Duyệt bên cạnh, nhanh chóng rời đi.

“Chúng tôi đi ngay.”

Phó Duyệt không rõ chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao phải đi. Người đàn ông kia cũng chưa nói cái gì, lại khiến Trần Kinh Châu sợ hãi như vậy, dù gì cũng là đại thiếu gia nhà họ Trần, cho dù có phải đánh nhau, cũng không phải không được.

Phó Duyệt kéo tay anh, nhíu mày hỏi: “Trần thiếu gia, không phải nói muốn dạy dỗ hai người họ sao?”

Phó Duyệt thật vất vả mới tìm một người nhiều tiền như này, hơn nữa anh ta từng qua lại với Thành Tranh, nói muốn dạy dỗ cô. Hiện tại còn chưa kịp làm gì, đã nhanh chóng chuồn mất.

“Câm miệng.” Trần Kinh Châu trừng mắt nhìn cô ta, ý bảo cô ta không được nói lung tung. Ả đàn bà này không hiểu, người kia chính là ma vương Khương Nghiêu Xuyên, có thể ép người khác tới chết, hiện tại anh chính là Diêm Vương, nhìn thấy anh chả khác gì bước một chân vào cửa tử.

. . .

Não Du Ti Du vẫn chưa kịp load xong.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên anh gặp Hoắc Nhiễm, cô nói nhà mình nghèo khó, đã lâu chưa được ăn no, anh có thể nhường chiếc bánh bao kia cho cô được không. Lúc ấy Du Ti Du còn nghĩ, cô gái này thật đáng thương, vì thế liền đưa chiếc bánh bao cuối cùng kia cho cô.

Anh còn thầm suy nghĩ, nhà cô gái này không có cơm ăn, cũng thật hiếm thấy.

Trong tiềm thức của anh, gia đình của cô khác với gia đình nhà người ta, chắc chắn cô sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.

Suy nghĩ này của anh hoàn toàn đúng, cô gái này có bệnh tâm lý, đã nhiều năm phải đi khám bác sĩ. Du Ti Du thở dài một hơi, chỉ cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhà cô đã nghèo, còn mắc phải căn bệnh này.

Thế mà hiện tại cô lại nói với anh, thật ra cô là con nhà giàu!

Vừa rồi anh trộm search trên điện thoại, nhà họ Khương kia còn là giới siêu giàu, bọn họ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

“Bánh bao của mình đâu?” Anh mở miệng, câu đầu tiên chính là hỏi cái này.

“Bởi vì đó là cái bánh bao hấp cuối cùng, hôm đấy cậu ấy tới muộn, không kịp tranh mẻ bánh bao mới ra lò ở căng tin tầng hai.” Thành Tranh trả lời thay Hoắc Nhiễm.

Đều là sinh viên cùng khoa, cho dù không biết tên cũng biết mặt, huống chi Du Ti Du còn có danh hiệu nam sinh đẹp trai nhất khoa. Hoắc Nhiễm lăm le chiếc bánh bao hấp cuối cùng trong tay anh, vô cùng thèm thuồng, chỉ có thể làm nũng cầu xin, cuối cùng như ý nguyện, cầm theo bánh bao rời đi.

“Hoắc Nhiễm, lừa gạt tình cảm của một người không biết gì, cậu có biết tàn nhẫn tới mức nào không?” Du Ti Du nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu muốn tính sổ, nhớ lại không biết bao nhiêu lần từng thương cảm cho Hoắc Nhiễm.

“Mình chỉ lừa cậu một cái bánh bao thôi.” Hoắc Nhiễm hít hít mũi, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải cố ý lừa cậu.”

Vốn cô không phải người nhà họ Khương, không cần thiết mang danh người nhà họ Khương diễu võ giương oai. Về phần lừa Du Ti Du, cũng là người đầu tiên cô nói dối, sau này cứ thuận miệng lừa tiếp.

“Hoắc Nhiễm, chuyện giáo viên thôn Tân Trí trường tiểu học Huyền Đường ngược đãi học sinh, cậu là người viết bài đúng không?” Thành Tranh đang xem tin tức, cứ cách nửa tiếng cô ấy lại mở ra cập nhật một lần, đột nhiên nhìn thấy gì đó, khuôn mặt trở nên nghiêm trang.

“Đúng vậy.” Hoắc Nhiễm ngây ngốc một lúc, gật đầu.

Đó là do cô tìm hiểu, nhưng người viết bài không phải cô. Lúc ấy cô vẫn ở cục cảnh sát, vốn đang trực, nào ngờ gần tan ca thì có người báo án, nói rằng con mình bị giáo viên ngược đãi, Hoắc Nhiễm liền thu thập tin tức.

Thật ra trên người đứa nhỏ kia không có vết thương gì lớn, đó là một bé gái, lúc đi WC cảm thấy cả người khó chịu, bố mẹ kiểm tra thì phát hiện trên đùi có vết bầm đỏ. Lúc đó vấn đề này rất ồn ào huyên náo, cộng đồng mạng cực kỳ chú ý, khi Hoắc Nhiễm giao lại bản thảo, cấp trên đã nói để tên cô vào phần đưa tin.

Hoắc Nhiễm xem tấm ảnh chụp vết thương kia, vết thương rất nhỏ, giống như bị cành cây hay thứ gì đó xẹt qua, không giống như ngược đãi. Hơn nữa đứa bé vẫn luôn ấp úng, thầy giáo lại không chịu thừa nhận, cũng không coi như tin tức gì lớn, chỉ có thể xếp vào diện nghi vấn.

Nào ngờ lúc đó cấp trên nói với cô, dù sao cộng đồng cũng đang chú ý tới chuyện này, chỉ cần có chút tin tức cũng có thể trở thành tiêu điểm. Hoắc Nhiễm không tình nguyện cho lắm, cô có nguyên tắc của mình, thân là một phóng viên, cô muốn đưa tin chính xác cho mọi người, chứ không phải mấy tin lá cải câu tương tác. Vì thế sau khi sửa soạn tài liệu, liền giao cho người khác đảm nhiệm.

Sau này tin tức được đưa ra, nếu là bình thường chắc không ai chú ý, nhưng lúc đấy mọi người đang rất quan tâm tới vấn nạn này, trên Internet liền náo loạn hết cả lên.

Liên tục tranh cãi, cộng đồng mạng cũng mặc kệ sự thật là như thế nào, trong lòng căm phẫn chửi rủa, ngày hôm sau lại coi như không có gì xảy ra.

“Sao vậy?” Hoắc Nhiễm thấy Thành Tranh kì lạ, trong lòng căng thẳng, trái tim giật thót.

“Cậu mau xem đi.” Thành Tranh nhìn cô, do dự một chút, mới đưa điện thoại cho cô.

Hoắc Nhiễm nhìn tiêu đề bài báo…. Nửa tiếng trước, vị thầy giáo ngược đãi học sinh ở trường tiểu học Huyền Đường đã tự sát.

. . .

“Mẹ nói lúc về chúng ta nhớ mua bột mì, mẹ định làm sủi cảo.” Khương Nghiêu Xuyên nói xong, quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm ở bên cạnh. Từ nãy tới giờ, cô chỉ thất thần nhìn chằm chằm cửa kính xe ô tô. Từ lúc rời khỏi homestay, cô đã luôn như vậy, giống như hồn bị bắt mất, cả người không yên. Hỏi cô, cô cũng không trả lời.

Khương Nghiêu Xuyên cảm giác không đúng, hỏi: “Hoắc Nhiễm, sao vậy?”

Hoắc Nhiễm phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, trả lời anh, “Không có gì.”

Cô không nói, Khương Nghiêu Xuyên cũng không hỏi.

Trên đường về nhà, đi một chuyến tới siêu thị, mua sắm xong, Khương Nghiêu Xuyên dừng xe, bảo Hoắc Nhiễm đi xuống.

“Đây là gì?” Hoắc Nhiễm thấy mình cầm thứ gì đó, đột nhiên không nhớ nổi vừa rồi mình đã làm gì.

“Bột mì, mẹ bảo mua.” Khương Nghiêu Xuyên trả lời.

“Vâng” Hoắc Nhiễm gật đầu, cũng không nói gì nữa.

“Đi, về nhà.” Khương Nghiêu Xuyên cầm lấy đồ trong tay, gọi cô, nhưng không thấy cô đáp lại, vì thế anh liền cầm lấy tay cô.

Ngón tay vừa mới chạm vào, Hoắc Nhiễm hoảng sợ, giống như bị dọa, hoảng hốt rụt tay về, lùi ra sau vài bước, miễn cưỡng cười.

“Được, về nhà, phải về nhà.” Nói xong, cô đi vào bên trong.

Khương Nghiêu Xuyên nhìn bóng dáng của cô, cúi đầu, nhìn bàn tay của mình bị cô bỏ qua, ánh mắt tối lại, mày cũng nhíu chặt.

Hoắc Nhiễm làm sao vậy?

Bình Luận (0)
Comment