Edit: QuanhBeta: QuanhTrước kia cô gái nhỏ mười sáu tuổi vẫn luôn được yêu thương che chở, đột nhiên có một ngày, cô bị ném vào địa ngục.
Trên đường gặp phải bọn bắt cóc tống tiền, cô không ngừng an ủi chính mình, sẽ không sao đâu, cảnh sát sẽ tới cứu họ. Dù sao đây vẫn là xã hội có luật pháp, Hoắc Nhiễm chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày liên quan tới đao súng, tổn thương mạng người, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phát sinh trên chính người mình.
Cô cảm thấy hết thảy giống như một bộ phim, sau một hồi tranh đấu, cô sẽ an toàn, sẽ được giải cứu. Cho nên cô luôn chờ đợi, luôn cầu nguyện, tự mình tiếp thêm can đảm cho mình.
Nhưng khi sự thật xảy ra, cô mới thực sự hiểu được, trong cuộc sống này, lòng người vô cùng hiểm ác, đám người này không từ thủ đoạn, giống như rắn độc. Bố mẹ không thể chờ người tới cứu, nhưng cô lại chờ được.
Người đàn ông kia giống như thiên thần, đứng trước mặt cô, ôm lấy cô, sau đó nói với cô, “Em an toàn rồi.”
Giây phút đó, cô khóc nấc lên.
Sau này vào nhà họ Khương, bọn họ dạy dỗ, cho cô đi học, nuông chiều cô như tiểu công chúa, đối xử với cô rất tốt. Họ che chở như vậy, chính là vì muốn cô có cuộc sống tốt, xua tan vết thương trong lòng. Hoắc Nhiễm hiểu, nhưng cô có nỗi lòng riêng.
Mỗi buổi tối cô đều mơ thấy ác mộng, ngủ không yên ổn, tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi, khó có thể ức chế mất mát cùng cô độc, trong lòng ngập tràn tự ti và hối hận. Khoảng thời gian bị giam cầm đó lưu lại bóng ma quá lớn, mỗi lần nhớ lại, không khác gì xẻ từng miếng thịt trên người cô.
Trong thâm tâm cô, nếu không phải vì mình, chắc bố mẹ vẫn còn sống. Họ là hai mạng người, mà cô chỉ có một cái mạng, cô cảm thấy đáng lẽ ra họ nên được sống.
Cô chính là tội đồ, tại sao đến tận bây giờ cô vẫn có thể sống tốt như vậy?
Nhiều lúc không thể khống chế được bản thân, cô phải tới gặp bác sĩ tâm lý. Bởi vì cô vẫn còn con đường phía trước, cô không muốn cô chú lo lắng, họ đã giúp đỡ cô rất nhiều, không cần… rước thêm phiền phức cho họ.
Cô tích cực tham gia trị liệu, năm này đến năm khác, khống chế bệnh tình càng ngày càng tốt, nào ngờ hôm qua lại tái phát. Nhưng cô cảm giác tình huống không đúng lắm, trong lúc giãy dụa, cô cảm giác có người ở bên chăm sóc.
Hoắc Nhiễm thấy hơi nóng, cô mở mắt ra, phát hiện mình được ôm vào lòng, mùi hương rất quen thuộc. Trên người có mồ hôi, Hoắc Nhiễm không quá thoải mái, cô giật mình, bỗng nhiên có tiếng người đàn ông ở trên đỉnh đầu gọi cô.
“Tỉnh rồi?”
Một tay anh chạm lên trán Hoắc Nhiễm, một tay chạm vào lưng, xác định đã hạ sốt, anh mới thở phào nhẹ nhóm. Tối hôm qua chỉ muốn ôm cô một chút, nào ngờ không nỡ buông tay, không có biện pháp nào khác, anh ôm cô cả đêm, chỉ cần hơi có động tĩnh, anh liền tỉnh dậy. Cả đêm mơ mơ màng màng, gần như chưa hề nghỉ ngơi, mãi đến bây giờ thấy cô hạ sốt, anh mới yên tâm.
Lúc này Hoắc Nhiễm mới phát hiện hình như mình không mặc quần áo, trên người chỉ có một bộ đồ lót, cứ như vậy bị anh ôm vào lòng. Cô không thể nhớ tối qua xảy ra chuyện gì, theo bản năng lùi ra sau, lại chạm vào người anh, cô có hơi hoảng hốt.
“Ưm, xin lỗi anh.”
Sau khi đổ bệnh, cô luôn cảm thấy mặc cảm và tự ti, suốt năm năm qua, trước mặt người ngoài, cô cố gắng cư xử hoạt bát vui vẻ, người gặp người thích, dù sao trước năm mười sáu tuổi, đó chính là tính cách của cô.
Nhưng mười sáu tuổi, cô bị vây giữa trạng thái cực đoan. Mỗi khi cảm xúc dao động, nội tâm sẽ không thể kiềm chế được, lý trí như muốn vỡ nát.
Cô muốn lùi ra sau, Khương Nghiêu Xuyên chỉ có thể buông cô ra.
“Em… em về phòng mình ngay đây.” Cô thấy mình lại ngủ ở phòng Khương Nghiêu Xuyên, lập tức đứng dậy, muốn đi về.
Khương Nghiêu Xuyên giữ chặt tay cô, thong dong nói: “Hoắc Nhiễm, em thử đi xem.”
Hoắc Nhiễm dừng động tác, cả người sững sờ, cô quay đầu lại, ngây ngốc nhìn Khương Nghiêu Xuyên.
“Hoắc Nhiễm, nếu giờ em dám trốn anh, anh sẽ trói em, em tin không.”
Khương Nghiêu Xuyên thản nhiên nói, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó vươn tay, “Nghe lời, mau về.”
Vừa rồi Hoắc Nhiễm hoảng sợ, ngay cả anh cũng muốn trốn tránh, chắc hẳn chính là “tái phát” như lời vị chuyên gia kia nói, người bệnh chỉ muốn trốn tránh, không bao giờ muốn ra ngoài.
“Đêm qua em sốt, không chịu đi bệnh viện, anh đã cho em uống thuốc hạ sốt.” Khương Nghiêu Xuyên dừng một chút, nhìn chậu nước vẫn chưa thay ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Còn lấy khăn mặt chườm mát cho em.”
Anh giải thích vô cùng rõ ràng.
“Thế nào? Còn khó chịu không?” Khương Nghiêu Xuyên lo lắng hỏi cô.
Hoắc Nhiễm sợ hãi lắc đầu, cô không biết hiện tại cô có khó chịu hay không, chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, muốn hỏi cũng không dám hỏi, đành máy móc gật đầu.
“Vậy mau đi tắm, sau đó xuống ăn sáng.” Khương Nghiêu Xuyên vốn đang định nói, ăn sáng xong sẽ mang cô đi bệnh viện, dù gì tối qua cũng sốt, anh vẫn hơi lo lắng, nhưng đây mới chỉ là suy nghĩ, vẫn nên hỏi rõ ý kiến của Hoắc Nhiễm.
Khương Nghiêu Xuyên đứng dậy, giúp Hoắc Nhiễm tìm quần áo, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ cho cô. Lúc đưa quần áo, tay chạm tay, Hoắc Nhiễm giật mình, giống như đụng phải cái gì không nên đụng, tránh đi rất xa, sau đó lập tức xoay người vào phòng tắm.
“Hoắc Nhiễm.” Khương Nghiêu Xuyên gọi cô, “Tối hôm đó anh vẫn chưa trả lời em.” Anh tiến lên hai bước, kéo tay cô, không cho cô giãy dụa.
“Em không cần sợ hãi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở bên bảo vệ em. Cho dù bây giờ em chưa sẵn sàng, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, anh có thể chờ.”
Khương Nghiêu Xuyên nắm tay cô, đưa lên môi mình, hôn nhẹ một cái, cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng lại hơn cả ngàn lời muốn nói, khiến không khí thay đổi. Sau đó anh tiếp tục cầm tay cô, không chịu buông ra.
“Em không được làm loạn, còn nữa, sau này em dám trốn anh… Anh chắc chắn sẽ không tha cho em.”
Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, dùng giọng điệu của quân nhân tuyên thệ, vô cùng thành kính.
“Hoắc Nhiễm, anh sẽ yêu em.”
Có một cô gái nhỏ, năm năm trước tiến vào trái tim anh, đóa hoa khẽ bung nở trong màn đêm tối tăm.
Cô ở yên đợi anh năm năm, rõ ràng mình bị nhốt trong bóng đêm vô tận, nhưng lại gắng gượng vui vẻ như ánh mặt trời, chiếu vào trái tim anh.
Anh rất đau lòng, trước đây không thể bảo vệ cô thật tốt, cả đời sau này, anh hy vọng có thể che chắn cho cô.
Con ngươi Hoắc Nhiễm co lại, né tránh ánh mắt của Khương Nghiêu Xuyên, trái tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh. Cô cúi đầu, không dám nói chuyện.
. . .
Đào Mẫn và Khương Hải Diệp rất dễ gạt, Đào Mẫn còn tưởng hai người đang nhắng nhít yêu đương, lại không muốn hai ông bà biết, vậy nên giả vờ làm một đôi phụ huynh “mù”, không nhìn thấy gì cả.
Sáng nay họ đã làm xong bữa sáng, còn cố tình đi ra ngoài, để lại không gian cho hai đứa nhỏ.
Khương Nghiêu Xuyên bưng bữa sáng lên tầng, chuẩn bị xong hết, vừa hay Hoắc Nhiễm ra khỏi phòng tắm.
Bữa sáng đều là mấy món bình thường, sữa đã được đun ấm, mỗi người một phần. Hoắc Nhiễm cúi đầu ăn, giống như máy móc nâng lên thả xuống, không nói một lời, không khí vô cùng yên tĩnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Khương Nghiêu Xuyên chỉ nhai hai miếng đã ăn xong, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiễm một lúc, hỏi cô.
Hoắc Nhiễm dừng động tác, khuôn mặt cô cứng đờ, cầm cốc sữa trên tay, không hiểu sao lại hơi run rẩy. Một lúc sau, cô mới mở miệng, giọng nói yếu ớt, lại vô cùng nặng nề, “Ngày hôm qua nhận được tin tức, nói rằng một thầy giáo ở trường tiểu học Huyền Đường thôn Tân Trí tự sát. Lúc đó em cũng có mặt ở cục cảnh sát, hơn nửa tài liệu là do em sắp xếp, em…”
Ngày hôm qua Hoắc Nhiễm đọc tin tức, nhìn mấy dòng chữ kia, trên báo có kèm ảnh, cô vô cùng hối hận. Cô là một phóng viên, lại không hề điều tra sự thật, chưa xác thực đã tự tiện viết bài đưa tin, cũng là cô gián tiếp thúc đẩy, mới khiến tin tức ấy lọt vào mắt cộng đồng mạng.
Đáng lẽ ra không nên vậy. Cô là một phóng viên, vì muốn giúp đỡ mọi người, cô chỉ có thể góp chút công sức của mình, chứ không phải như bây giờ, bút viết trở thành đao kiếm, nhuốm máu tươi, trực tiếp đoạt mất sinh mạng người ta!
Đó là một mạng người!
Cho nên tình tính Hoắc Nhiễm mới biến đổi như vậy, giây phút đó, cả thế giới như sụp đổ, trong đầu không ngừng nghĩ tới bài báo kia.
Đối với những gì mình từng theo đuổi, hoàn toàn đổ vỡ.
Cô không phải con người của chính nghĩa, mà ngược lại trở thành ma quỷ cướp đoạt sinh mạng người ta.
Cô không thích như vậy, thậm chí còn ghê tởm.
Khương Nghiêu Xuyên nghe cô nói, mở di động, bắt đầu tra tin tức. Xem xong, Khương Nghiêu Xuyên đột nhiên hỏi: “Ông ấy tự sát, nhưng đã chết chưa?”
Hoắc Nhiễm vừa định gật đầu, nhưng lại sửng sốt, bỗng nhiên nhớ ra gì đó.
Trên báo nói vị giáo viên đó tự sát, nhưng nơi đó là địa phương nhỏ, tin tức không kịp truyền tới, cũng không biết ông ấy còn sống hay đã chết.
Có khi còn sống cũng nên.
Hoắc Nhiễm nghĩ vậy, đột nhiên như thấy một tia hy vọng.
“Nếu cảm thấy mình làm sai thì nên cố gắng sửa lại, lúc trước không đưa đúng sự thật, vậy thì lúc sau có thể, vẫn còn cơ hội.”
Khương Nghiêu Xuyên cất điện thoại, nhìn cô, “Hoắc Nhiễm, em làm được.”
“Chờ một chút, em cần liên hệ với bên kia.” Hoắc Nhiễm sốt ruột, bữa sáng cũng không ăn, lấy di động, bắt đầu soạn tin nhắn.
Cô giống như bắt được ngọn rơm cọng cỏ cứu mạng.
Khương Nghiêu Xuyên nhìn đồ ăn sáng vẫn còn một nửa, bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi cô: “Ăn no rồi?”
Hoắc Nhiễm không rảnh trả lời, gật đầu qua quýt.
Nếu là trước đây, anh sẽ bắt cô phải ăn hết, nhưng hiện tại Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, bỗng nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua của Hoắc Nhiễm, đột nhiên nghĩ không thể trêu vào, vì thế anh đi chuẩn bị đồ dùng này nọ, không nói gì thêm.