Edit: Quanh Beta: Nhược VyĐầu tháng tư, Hoắc Nhiễm bắt đầu viết luận văn, cả quả trình đều rất thuận lợi, không giết chết nhiều tế bào não của cô lắm, chỉ là tóc bắt đầu thưa dần, cô liền buộc thành đuôi ngựa, nhưng cảm giác vẫn hơi thiếu thiếu.
Hoắc Nhiễm có phần phiền muộn, bắt đầu lên mạng tìm kiếm serum kích thích mọc tóc, chỉ sợ mình làm việc nhiều tới mức đầu trọc luôn.
Thật ra chất tóc của cô rất tốt, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, đã sắp tới ngang hông, lúc xõa xuống, tựa như thác nước.
Mỗi lần ‘chiến’ xong, Khương Nghiêu Xuyên thường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, giống như đứa nhỏ đang nâng niu báu vật vậy.
Thời gian chụp ảnh kỷ yếu là tháng sáu, vừa đúng thời điểm Hạ Chí [1].
[1] Hạ Chí: Vào ngày 21-22/6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.Trên nhóm lớp đã thông báo, yêu cầu mọi người tới sân vận động, mà lúc Hoắc Nhiễm tới, Du Ti Du và Thành Tranh đã chờ ở đó. Thành Tranh đang cầm điện thoại, điên cuồng soạn thảo tin tức, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một, mà Du Ti Du ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô ấy. Anh ấy cầm quả quýt, sau khi bóc vỏ, liền gỡ toàn bộ đống xơ trắng, cho tới khi quả quýt hoàn toàn sạch sẽ, anh ấy bóc một múi, đưa tới bên miệng Thành Tranh.
Thành Tranh há miệng, tự nhiên nuốt múi quýt kia xuống.
“Ngon không?” Du Ti Du hỏi cô ấy.
Thành Tranh lắc đầu, trả lời: “Hơi chua.”
Mùa này không phải mùa quýt, vì Thành Tranh thích ăn, vất vả lắm anh ấy mới tìm mua được cho cô ấy, nhưng không đúng mùa, nên ăn có phần không được ngọt.
Du Ti Du nhét một múi vào miệng, mới vừa cắn một miếng, anh ấy đã nhe răng trợn mắt, suýt chút nữa nhổ ra.
Thành Tranh nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Du Ti Du ngoan ngoãn nuốt múi quýt trở lại.
Thành Tranh gật đầu, ánh mắt như ra lệnh, Du Ti Du lại lập tức bóc một múi, đưa tới miệng cô ấy.
“Mình cũng muốn.” Hoắc Nhiễm ngồi xuống cạnh Thành Tranh, nháy mắt nhìn về phía Du Ti Du.
“Tự đi mà mua.” Du Ti Du trừng mắt nhìn cô, giọng điệu hung hãn, khác hoàn toàn khi nói chuyện với Thành Tranh.
“Không có tiền.” Hoắc Nhiễm chống cằm, luôn dùng lí do này để lừa Du Ti Du.
Trước đây cô nói không có tiền, Du Ti Du thật lòng tin tưởng, có đôi khi cảm thấy cô đáng thương, còn tìm cách để giúp cô, mà hiện tại…
“Làm đại cổ đông của nhà họ Khương, sao ngài có thể đáng thương bằng đám ngu dân chúng tôi.”
“Gì cơ?” Hoắc Nhiễm nhíu mày, không hiểu ý Du Ti Du.
“Tổng kim ngạch đạt hai mươi lăm triệu, cổ đông thứ ba của tập đoàn Khương thị.” Du Ti Du nói xong, mở sơ đồ biến động cổ phần của tập đoàn Khương thị cho Hoắc Nhiễm xem.
Thứ nhất là Khương Hải Diệp, thứ hai là Khương Nghiêu Xuyên, mà người thứ ba, là Hoắc Nhiễm.
Hoắc Nhiễm giật mình, tuy rằng Khương Nghiêu Xuyên nói sau này cổ phần của cô sẽ tăng lên, nhưng không ngờ định mức lại lớn thế này…
“Giá trị của vị phu nhân đây tăng lên từng ngày, không biết có thể giúp đỡ đám dân chúng nghèo khổ này không?” Du Ti Du nói mát.
“Giúp đỡ cũng phải có điều kiện.” Hoắc Nhiễm hồi thần lại, hừ một tiếng, “Cậu phải gọi mình là bố.”
Một ngày giúp đỡ, cả đời làm cha.
Du Ti Du không giác ngộ không được.
“Thôi đi, còn lâu mình mới quỳ liếm.” Du Ti Du ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa, nói: “Nhưng vài vị kia sẽ không cam lòng.”
Hoắc Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh ấy, có hơi tò mò, phía xa xa, đám người Phó Duyệt đang ngồi cùng nhau, rõ ràng là đang soi mói Hoắc Nhiễm như có như không, vừa thấy Hoắc Nhiễm nhìn lại đây, mấy cô gái kia lập tức dời mắt.
Phó Duyệt và Thành Tranh không hợp nhau, vậy nên đám người của cô ta cũng không thích Hoắc Nhiễm, mấy người các cô đều có thái độ không tốt với Thành Tranh và Hoắc Nhiễm, nếu là lúc bình thường, cũng chỉ là mấy lời xã giao mà thôi.
Nhưng lúc này Hoắc Nhiễm trở thành đại cổ đông của tập đoàn Khương thị, giá trị con người lên mức nghìn tỷ, lập tức phân rõ khoảng cách với đám sinh viên bình thường.
Ai có thể nghĩ được, một người thoạt nhìn bình thường như vậy, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng lại có quan hệ với nhà họ Khương, nghe mà cảm thấy như trong truyện cổ tích.
“Cô ta không phải họ Khương, rốt cuộc là có quan hệ gì với nhà họ Khương?”
“Lúc trước có người đồn rằng, cô ta là con gái nhà họ Khương.”
“Chẳng lẽ lấy họ mẹ, là Đại tiểu thư bị che giấu bao lâu nay?”
“Không phải.” Phó Duyệt vẫn luôn im lặng, nay đột nhiên mở miệng, “Cô ta là con dâu nhà họ Khương.”
Đây là thông tin lấy được từ buổi dạ hội do Phong phu nhân tổ chức.
Phó Duyệt sứt đầu mẻ trán vẫn không vào được giới thượng lưu, Hoắc Nhiễm lại có thể dễ dàng đạt được.
. . .
Chụp đến giữa trưa, tạm thời nghỉ ngơi.
Hoắc Nhiễm ra khỏi WC, đang chuẩn bị tìm Thành Tranh cùng nhau ăn cơm trưa, nào ngờ lại thấy một hình ảnh rất thú vị.
Phàm Lâm chống nạng, khập khiễng đi về phía bên này, vừa đi vừa ngoái đầu lại xem, chờ tới khi xác định phía sau không còn ai nữa, cậu ấy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vứt nạng sang một bên, sau đó duỗi thẳng người, chỉ hận không thể xoa bóp toàn thân đang căng cứng lúc này.
Hoắc Nhiễm nhìn thấy, không khỏi cười ra tiếng.
Phàm Lâm nghe thấy tiếng cười, cảnh giác ngẩng đầu, còn chưa thấy người đâu, đã lập tức cầm lấy nạng, kẹp ở bên người mình, vô cùng căng thẳng.
“Dũng sĩ, làm gì đấy?” Hoắc Nhiễm lại gần, cười hỏi.
Phàm Lâm nghe thấy giọng nói, cả người run lên, nhưng nhận ra đây là Hoắc Nhiễm, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, lại vứt nạng sang một bên.
Hù chết cậu ấy rồi.
Hoắc Nhiễm nhìn xuống, thấy cổ chân cậu ấy quấn băng gạc, cả chân bọc kín lại như cái kén, lần trước ở dạ hội nhà họ Phong, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, đột nhiên cậu ấy bỏ chạy đi mất, mấy ngày qua cũng không thấy đâu.
Mới qua có vài ngày, sao đã ‘thân tàn ma dại’ rồi?
“Chân của em làm sau vậy?” Hoắc Nhiễm tò mò hỏi.
“Bị gãy, không thấy sao?” Phàm Lâm nói xong, còn quơ chân ra trước mặt cô, giống như gãy chân là chuyện rất đáng tự hào.
Hoắc Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười, “…Nhìn không ra đấy.”
“Đi ăn cơm không?” Hoắc Nhiễm mời cậu ấy.
Phàm Lâm còn chưa kịp trả lời, phía sau có tiếng giày cao gót vang lên, có vẻ rất vội vàng, âm thanh càng lúc càng càng gần. Phàm Lâm hoảng hồn, muốn chạy đi lấy nạng, nhưng tay vừa mới chạm vào, người kia đã xuất hiện.
Chung Tuệ đứng ở cửa nhìn cậu ấy.
“Không phải nói đi WC sao? Làm gì mà lâu vậy?” Bởi vì gấp gáp, Chung Tuệ thở hổn hển, nhưng nhìn thấy Phàm Lâm đứng thẳng người, cô ấy lập tức nghi hoặc.
“Em…. Em….” Phàm Lâm ấp úng, nhìn Hoắc Nhiễm, đánh liều, “Vừa rồi em bị ngã, may mà chị Hoắc Nhiễm đỡ em.”
Nói bậy!
Hoắc Nhiễm thầm nghĩ, cô đâu phải anh hùng, rõ ràng đứng cách cậu ấy rất xa.
Chung Tuệ nhìn đùi cậu ấy, giọng dịu đi, không hề hoài nghi lí do của Phàm Lâm, quan tâm hỏi: “Không động tới vết thương chứ?”
“Không có, không có.” Phàm Lâm cười rộ lên, lộ ra hai cái răng nanh.
Chung Tuệ đi về phía cậu ấy, bỗng giày cao gót vấp phải viên đá nhỏ, cô ấy đứng không vững, chân hơi run rẩy, cả người lảo đảo, Phàm Lâm nhanh chóng chạy tới, đỡ cô ấy dậy.
“Không sao chứ?” Trong mắt tràn ngập lo lắng cùng sốt ruột.
Tuy rằng thiếu niên gầy yếu, nhưng sức lực rất lớn, chỉ cần một cánh tay đã đỡ được cả người cô.
Từ trước tới nay Chung Tuệ chỉ có một mình một người, nhưng dựa vào cậu ấy, cảm giác Phàm Lâm như gốc cây đại thụ, vươn dây leo ra, để cô ấy bám vào. Cô ấy có hơi hoảng hốt, lập tức hồi thần, nhìn về phía đùi Phàm Lâm theo bản năng.
May mắn, cậu ấy vẫn đứng vững, vừa rồi cậu ấy chạy tới, trông cũng rất bình thường.
Phàm Lâm lập tức cảm thấy bối rối, tròng mắt liên tục chuyển động, bắt đầu tìm kiếm lí do biện hộ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên giải quyết thế nào. Vì thế cậu ấy cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm việc sai, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Thật ra vết thương đã sớm lành, nhưng khoảng thời gian dưỡng thương, Chung Tuệ đối xử với cậu ấy rất tốt, việc gì cũng chiều theo ý cậu ấy, thậm chí còn tự mình hầm canh cho cậu ấy. Phàm Lâm rất thích được đối xử như vậy, cho nên cậu ấy hy vọng vết thương của mình đừng khỏi lại, nếu chân cứ mãi bị thương, cả đời không tốt, cậu ấy cũng nguyện ý, chỉ cần Chung Tuệ ở bên cạnh cậu ấy.
Nhưng hiện tại vết thương đã lành… Cậu ấy có thể bay nhảy, không còn vấn đề gì nữa.
“Chị đừng tức giận.” Phàm Lâm sốt ruột, sợ cô ấy tức giận, sau này sẽ không để ý tới cậu ấy nữa.
“Em chỉ muốn chị chăm sóc em nhiều hơn, em sai rồi, về sau em không dám… nữa.”
Phàm Lâm thành khẩn nhận sai, vừa nói vừa lén nhìn Chung Tuệ. Thật ra cậu ấy cảm thấy không yên, đã nhiều năm trôi qua, cậu vẫn theo đuổi chị ấy, rốt cuộc chị ấy cũng chịu dừng lại đợi cậu, Phàm Lâm không muốn mọi chuyện lại trở về con số không.
“Cậu cũng đừng để tôi lo lắng.” Chung Tuệ mở miệng, giọng điệu bình thản, không chút tức giận.
Buổi tối hôm đó, cô ấy mất thăng bằng, suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, cũng may Phàm Lâm ôm chặt cô ấy, bảo vệ cô ấy, cuối cùng hai người cùng rơi xuống cầu thang, nhưng chỉ có mỗi cậu ấy bị gãy chân.
Lúc nguy hiểm, cậu ấy dùng cả thân thể để bảo vệ Chung Tuệ.
Chung Tuệ vô cùng sợ hãi, cô ngã cầu thang, nhưng cả người không hề thương tổn, thậm chí một vết trầy da cũng không có. Phàm Lâm thì ngược lại, cả người xanh tím, một chân không thể động đậy, vậy mà vẫn cố ôm cô không chịu buông tay, khàn giọng hỏi cô có bị thương hay không.
Mắt đối mắt với cậu ấy, trong mắt Phàm Lâm tràn ngập đau lòng, sợ cô bị thương, cả người đều run rẩy, thấy cô không nói lời nào, cậu ấy tưởng cô làm sao, thiếu niên ngang tàng như Phàm Lâm, thế mà lại rơi nước mắt.
Chung Tuệ không phải người sắt đá, khoảnh khắc đó như có luồng điện giật, trái tim có hơi đau đớn. Hóa ra cảm giác được một người đàn ông cưng chiều, chở che bảo bọc là như vậy.
Cô ấy không biết có phải mình cảm động hay không, nhưng hiện tại, cô ấy nguyện ý chấp nhận tấm lòng của cậu ấy.
“Em đi trước đây.” Hoắc Nhiễm cười cười, cảm giác mình ở đây như đang phá đám họ, vẫn nên rời đi thì tốt hơn, nào ngờ mới đi được hai bước, đột nhiên Chung Tuệ gọi cô lại.
“Hoắc Nhiễm, ngày mười sáu tháng này là sinh nhật chị, mong em và Nghiêu Xuyên tới tham dự.”
Hoắc Nhiễm dừng lại, có hơi nghi hoặc sao Chung Tuệ lại mời cô. Tuy rằng lần trước cô ấy giúp cô, nhưng Hoắc Nhiễm có thể cảm giác, Chung Tuệ có địch ý với cô, đương nhiên là vì Khương Nghiêu Xuyên.
“Chỉ có bạn bè thân thiết và người nhà.” Chung Tuệ nói thêm một câu.
Hoắc Nhiễm ngẫm nghĩ, gật đầu, “Được, em sẽ nói với Nghiêu Xuyên.”