Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, khi chuẩn bị rời đi, bà chủ quán trọ “Nguyệt Lung Sa” quả nhiên không lấy tiền phòng của Thiên Mạch, hai mắt của Nhan Như Ngọc sáng rực nhìn Thiên Mạch, càng nhìn càng thích.
“Sao tự dưng lại đi vậy? Khi nào lại về ở đây?” Giọng nói đầy lưu luyến.
“Hắc hắc,” Thiên Mạch có chút ngại ngùng, gãi gãi sau đầu, dù sao cũng đã ở đây một thời gian, ở không mà không trả tiền thật không phải phong cách của hắn ta, đừng nhìn lúc nói vui vẻ, nếu đến lúc thật sự cần phải trả, lại cảm thấy có lỗi với người ta. “Thì phần của sư muội, bà chủ cần phải thu, bọn ta cũng không thể ở không được.”
Câu này khiến bà chủ bật cười, “Bọn ta còn mong ngươi thường xuyên đến ở nữa kia kìa, có ngươi ở đây, bọn ta sẽ không còn sợ bọn cướp nữa. Ngươi cũng đừng khách sáo, tiền phòng của hai vị, không những ta không thu, mà còn để dành lại cho ngươi, người khác đến cũng không cho ở, chỉ dành riêng cho hai ngươi. Ngươi đừng hỏi ta tại sao, ta chỉ đơn giản là thích tiểu tử ngươi thôi, nói thẳng ra, ta đã để mắt đến ngươi rồi đấy!”
“Gì cơ?” Thiên Mạch hoảng hốt, “Bà chủ không phải đã có nữ nhi rồi đó sao?”
Nhan Như Ngọc đập bàn, “Tiểu tử ngốc nghĩ gì vậy, ta chỉ muốn giới thiệu cho ngươi một cô nương tốt thôi. Ngươi nghĩ lão nương thích sao ngươi? Quan nhân của lão nương còn tuấn tú hơn ngươi gấp nhiều lần đó, được rồi, ngươi chỉ cần nhớ, lần sau nếu đến thành Gia Định, đầu tiên hãy đến ở đây. Căn phòng ta sẽ định kỳ cho người dọn dẹp, đảm bảo khi ngươi trở lại vẫn như lúc chưa đi!”
Xuân Lệ nhân lúc Nhan Như Ngọc và Thiên Mạch nói chuyện, lén để tiền phòng lên quầy, Thiên Mạch còn định nói gì đó, bị Xuân Lệ kéo tay áo, hắn ta hiểu ra, liền nói cảm tạ với bà chủ rồi mang theo túi nhỏ ra khỏi quán trọ.
Tiểu nhị ca đã sớm cho ngựa ăn no nê, cũng dẫn ngựa đến. Xuân Lệ đi tới nhẹ nhàng vuốt ve lông của con ngựa trắng, ghé vào tai nó nói: “Mi cũng nhớ nhà rồi phải không? Ra ngoài những ngày này, chủ tử sẽ đưa mi về gặp người bạn đời của mi!”
Bên kia, Thiên Mạch vẫn còn chìm đắm trong niềm vui, vui vẻ kéo lại túi trên vai, một tay cầm dây cương đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại cười với Xuân Lệ, “Sư muội, gần đây có phải ta đang gặp vận đào hoa không, sao cứ mãi luôn có người giới thiệu cô nương cho ta vậy?”
Xuân Lệ cười đáp: “Ai bảo ánh sáng của nhị sư ca không thể che giấu chứ. Huynh nên sớm xuống núi, ở trên núi thì thật là tổn thất cho tất cả các cô nương thiên hạ này!”