Tình yêu của tuổi trẻ thường bắt đầu từ bên hồ Yên Chi, vì ngay bên cạnh là con ngõ yên hoa nổi tiếng gần xa, nên cái tên này mang ý nghĩa hai mặt, nơi tụ tập phấn son, nơi hội tụ mỹ nhân.
Tất nhiên, cảnh đẹp nhất phải kể đến lúc trăng lên đầu ngọn liễu, cùng với tiếng ca ngọt ngào của các cô nương trong ngõ đầy oanh yến, những cặp tình nhân ôm vai nhau, thì thầm khanh khanh ta ta, hoặc chèo thuyền nghịch nước, hoặc ngắm trăng trên cầu. Trong những chiếc thuyền ngọc, giữa hương hoa mẫu đơn, tiếng thì thầm, tiếng yêu đương, tiếng vui cười không ngừng vang lên, khiến những người độc thân mỗi lần thấy đều phải đi đường vòng, nghe cũng không dám nghe.
Lúc này là ban ngày ban mặt, đứng ở đầu ngõ có thể nghe thấy tiếng sáo du dương từ phường nhạc truyền ra, các ca nương có giọng hát tốt, ngân nga bài hát “Khi hoa xuân nở rực rỡ, ta và lang quân cùng khôi phục lại mảnh gương vỡ, bên hồ Yên Chi, tay trắng nắm tay, ân ân ái ái mãi không dứt…”
Bài hát hay, giọng hát cũng tuyệt, nhưng đối với nhị thiếu gia mà nói, cũng không hợp thời chút nào. Xuân Lệ hơi ngượng ngùng đứng bên cạnh Kỳ Hàm, suy nghĩ không biết nhị thiếu gia đang nghĩ gì. Lạc Thanh Phong kia cũng thật phóng khoáng, cứ ôm cô nương bên cạnh như thể xung quanh không có ai, vừa xoa lưng vừa vuốt tóc. Vì đứng xa, cũng không nhìn rõ dáng vẻ của cô nương kia, chỉ nhìn động tác của Lạc Thanh Phong, toàn thân đều toát lên sự dịu dàng thắm thiết.
Hóa ra hắn ta thích nữ tử, vậy thì từ trước đến giờ hắn ta bị ép ở cùng với Kỳ lão nhị hay có ẩn tình nào khác? Xuân Lệ hơi quay người, lén lút đánh giá Kỳ Hàm. Trên mặt hắn không nhìn ra vui buồn, như thể cảnh tượng trước mắt không liên quan gì đến mình, Xuân Lệ thầm nghĩ hắn cũng khá kiên nhẫn, nhưng cũng đừng để sau này bản thân nghẹn mà bệnh. Hắn không phải mù, chắc chắn nhìn rõ hơn nàng, chẳng lẽ là bị đá nên mất mặt, cố tình giả vờ như không có chuyện gì trước mặt người khác? Vậy nàng có nên giả ngốc không? Nói nhị thiếu gia nhìn mắt kém lầm người? Người đó không phải là Thanh Phong của hắn, có thể là trăng sáng của người khác chăng, he he, Xuân Lệ không phúc hậu mà cười thầm.