Tạ thị nhíu mày, “Ngươi chê bảo vật gia truyền của Kỳ gia nghèo nàn không đáng vào mắt? Hay là có thành kiến với hai phu thê bọn ta? Sao lại đột nhiên nói những lời làm tổn thương lòng người như vậy, nhi tức!”
Xuân Lệ vẫn không nóng không lạnh đáp, “Không phải, vì nhị thiếu gia nhà ngài căn bản không thích ta.”
“Ai nói vậy!” Tạ thị khá kích động, “Vừa rồi thằng bé còn đặc biệt đến cẩu ta nói muốn ra ngoài du ngoạn một phen, hơn nữa đã điểm danh chỉ cần ngươi đi cùng, rõ ràng như vậy, không thích ngươi thì là gì? Đứa nhỏ Hàm nhi này, da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám thừa nhận, ngươi phải cho thằng bé một chút thời gian chứ.”
Tạ thị nói xong liền l.i.ế.m môi, tiếp tục: “Nếu thằng bé vừa mới kết thúc một mối tình mà lập tức chuyển sang ngươi, thì ngươi sẽ nghĩ gì về thằng bé? Di tình biệt luyến nhanh như vậy, có đáng tin không? Chi bằng cứ chậm rãi mà tiến tới, ngươi thấy lời ta nói có lý không? Những ngày qua mọi người đều nhìn thấy, thằng bé đã thay đổi từng chút một, thật sự là vì ngươi. Con à, ngươi hãy làm người tốt đến cùng, đừng nhắc đến chuyện bỏ nhà ra đi nữa, hơn nữa trước đây không phải đã hứa với ta, sẽ chờ đến khi lão gia khỏi chân rồi mới nói sao?”
Mỗi bước mỗi xa
“Nhưng mà, chân của lão gia các người giờ đã tốt rồi.”
Xuân Lệ chỉ thuận miệng nói, không ngờ câu này lại khiến Kỳ phu nhân hoa dung thất sắc.
Dù là người giỏi giả vờ đến đâu, hay kẻ lừa đảo dày dạn kinh nghiệm, cũng sẽ có lúc tự mình bại lộ. Con khỉ nhỏ thường bị bọn họ chọc ghẹo đùa giỡn bỗng dưng nói ra một câu, khiến bà không kịp trở tay. Vì từ trước đến nay không coi nàng ra gì, nên với câu chất vấn của nàng, trong lúc nhất thời bà không thể nào tin nổi.
Xuân Lệ lại cười, nếu bây giờ không đi thì thật có lỗi với bản thân. Chỉ trong chớp mắt, Tạ thị và Linh Lung như đã bị điểm huyệt. Thúy Tảo không biết đã đi từ lúc nào, Xuân Lệ không thấy bóng dáng, cũng không nhìn lại hai người đang trân trối ngây ra như phỗng, cầm lấy gói đồ nhỏ của mình bước ra khỏi Kỳ phủ.
May mắn là tiền công hàng ngày một trăm lượng được thanh toán ngay, gói đồ trong tay vẫn nặng trĩu, đủ để ra ngoài cùng nhị sư ca ăn uống thoải mái một bữa!
*
Quán trọ “Nguyệt Lung Sa” không tính là xa Kỳ phủ lắm, Xuân Lệ hỏi vài người rồi cũng tìm được. Nhưng khi hỏi bà chủ, biết rằng lúc này Thiên Mạch không có trong phòng, nàng tìm một chỗ gần cửa sổ ở tầng dưới ngồi đợi.
Trùng hợp thay, đây chính là chỗ ngồi hôm đầu tiên đến Gia Định, cùng nhị sư ca ăn cơm. Xuân Lệ mỉm cười nhẹ nhàng, có cảm giác khởi đầu và kết thúc đều trọn vẹn.
“Sư muội!” Thiên Mạch bước vào cửa quán trọ, trực tiếp vẫy tay về phía nàng, “Sao muội lại ở đây?”
Xuân Lệ kéo gói đồ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn ta, “Đến tìm huynh về nhà, ta ở đây đủ rồi, nhớ sư phụ quá.”
“Ồ, được!” Thiên Mạch vui vẻ trả lời, giơ tay ra hiệu cho nàng, “Chúng ta về phòng trước, ta sẽ thu dọn hành lý ngay!”
Hắn ta luôn hành xử khác người, Xuân Lệ đã quen, cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ cười bước lên cầu thang trước hắn ta, “Quả nhiên vẫn là người nhà đáng tin cậy—”
Âm thanh chưa nói hết, Xuân Lệ đã ngã xuống.
Thiên Mạch nhanh chóng đỡ lấy sư muội, còn hối hận vì vừa rồi ra tay có vẻ hơi nặng, sau này khi tiểu sư muội tỉnh lại, chắc chắn sẽ đau đầu một hồi. Đây là lần đầu tiên hắn ta ra tay với nàng, nghĩ lại thật không nỡ.