Xuân Lệ không để lộ cảm xúc, rút tay lại, cười đôn hậu, “Mặc dù nói có hôn ước, nhưng ta và Kỳ thiếu gia chưa từng gặp mặt, hai bọn ta giống như người xa lạ, nói thật, tự nhiên không có tình cảm gì, nếu Kỳ thiếu gia đã có người trong lòng, ta cũng không phải là người dây dưa không dứt. Xin lỗi, ngài hiểu cho, việc này ta không thể giúp.”
Tạ thị nghe xong không tức giận mà còn cười, tay vung khăn lên, đôi mắt phượng hiện lên vẻ quyết tâm, “Bây giờ ngươi nói như vậy là vì ngươi chưa thấy được dung mạo của hôn phu ngươi, nếu thấy rồi, đảm bảo ngươi sẽ vui mừng mà không ngủ được!”
“Đúng! Không ngủ được!!” Kỳ đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân lại đồng thanh phụ họa.
Xuân Lệ lúc này rõ ràng không thể cười nổi, xem ra Kỳ gia đã quyết tâm để nàng ra đứng mũi chịu sào rồi.
Tạ thị thấy nha đầu có vẻ sắp nổi giận, sợ nàng lại khư khư cố chấp muốn đi, vội vàng cười trấn an, nhẹ nhàng nói: “Nhi tức à, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ở lại, giúp bà mẫu và ông công cứu vớt lấy tên bất hiếu đó, Kỳ gia nhất định sẽ không để ngươi chịu một chút thiệt thòi nào. Nếu nói chúng ta cố gắng mà vẫn không có kết quả, thì đến lúc bọn ta sẽ tự đưa ngươi về, mà còn bồi thường thêm nữa. Cho nên, ngươi cứ coi như thương xót, tạm thời ở lại, giúp xem thử, được không? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, đều là duyên phận đưa tới mà.” Nói xong, bà còn rơi lệ, Kỳ phu nhân xinh đẹp, dáng vẻ như hoa lê dưới mưa, ai nhìn thấy cũng không nỡ lòng bỏ mặc.
“Ngươi cứ ở lại đi.” Kỳ đại thiếu gia đúng lúc nói ra lòng mình. Dù sao nếu đệ muội mới này có thể cảm hóa được đệ đệ, thì sau khi có tôn tử, hắn ta sẽ thoát khỏi bể khổ, không còn là tội nhân của Kỳ gia nữa —
Kỳ đại thiếu phu nhân và phu quân nhìn nhau một cái, tâm ý tương thông, đến lúc đó bọn họ sẽ được giải thoát, cảm giác bị mọi người chỉ trích thật sự đã đủ rồi—