Ánh mắt Thiên Mạch có chút né tránh, cố tình không nhìn nàng, cứng rắn nói: “Không có ai, chỉ có ta thôi!”
Xuân Lệ cũng không vạch trần hắn ta, chỉ nửa tin nửa ngờ nhìn hắn ta, thắc mắc: “Sao muội lại cảm thấy như đã gặp Kỳ lão nhị rồi nhỉ! Chẳng lẽ muội lại mơ thấy hắn?”
Thiên Mạch bỗng nhiên hứng thú, tiến lại gần mở to mắt, “Sư muội mơ thấy hắn thế nào?”
“Muội mơ thấy hắn nói chuyện với muội, còn nắm tay muội nữa! Sau đó hình như còn ôm muội!”
“Còn ôm muội hả?” Thiên Mạch lập tức mặt đỏ bừng, cái tên c.h.ế.t tiệt Kỳ lão nhị dám lợi dụng lúc sư muội say rượu! Tuy nói hắn cũng là tướng công của nàng, nhưng vẫn chưa thành thân, hắn ta rất coi trọng vấn đề này đấy! Hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y gấp gáp hỏi: “Hắn còn làm gì khác nữa không?”
Xuân Lệ lại đột ngột nghiêm mặt nhìn hắn ta, “Sư ca, sao huynh nghiêm túc vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đã đến?”
“Làm sao có thể!” Thiên Mạch kích động đập mạnh ‘thùng thùng’ vào n.g.ự.c mình, suýt chút nữa thì phun máu, đỏ mắt cố gắng nghĩ ra lý do, “Ta nghe nói nữ tử mơ thấy nam nhân, tám phần là yêu hắn rồi! Nếu mơ thấy ôm nhau, đó là chuyện tốt sắp đến, nếu còn có những chuyện khác nữa, thì có nghĩa là sống bạc đầu giai lão! Tóm lại, muội mơ thấy Kỳ lão nhị chính là chuyện tốt!”
“Huynh nghe được từ đâu vậy?” Xuân Lệ buồn cười.
Thiên Mạch thở hổn hển, “Đại sư ca dạy ta mà.”
Thôi, tạm thời bỏ qua cho huynh. Xuân Lệ liếc nhìn hắn ta, thấy hắn ta đang đưa tay lau mồ hôi. Nàng xuống đất, đi giày vào, duỗi người một cái, “Đại sư ca biết nhiều thật đấy.”
“Đúng thế, đại sư ca của chúng ta là người xuất sắc vô song, muội cũng không phải không biết!”
“Bên ngoài trời âm u, ta phải tranh thủ trước khi trời mưa đi tìm một người.” Xuân Lệ nói xong liền đi ra cửa.
Thiên Mạch vội vàng chạy theo, “Muội đi đâu vậy? Còn chưa nói cho ta biết làm sao rời khỏi Kỳ gia nữa? Có phải mẫu thân của Kỳ lão nhị bắt nạt muội không? Muội nói cho ta biết, ta sẽ trút giận cho muội!”
“Không phải,” Xuân Lệ quay lại cười với hắn ta, “Là muội tự muốn đi, muội muốn làm rõ một chuyện.”