“Ha ha.” Kỳ Hàm cười ấm áp, thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Dũng cũng không phải người ngoài, liền kể lại, “Năm mười tuổi, ta bị người ta bắt cóc đưa đi. Thực ra cũng không hẳn là bị bắt cóc, người nọ chỉ đưa ta đi nơi khác ở vài ngày rồi trả lại. Người nọ rất thú vị, nói sẽ tìm cho ta một tiểu thê tử, rồi dẫn ta đi gặp nha đầu đó ở ao sen mười dặm.
Tiểu nha đầu kia lanh lợi, tự chèo thuyền nhỏ dạo chơi giữa những đám lá sen, nàng ấy mặc một bộ đồ xanh biếc, dưới ánh hoa sen trắng hồng, trông thật trong trẻo! Thỉnh thoảng nàng ấy còn hát to, thỉnh thoảng nhảy xuống nước lặn, thỉnh thoảng còn bắt được một con cá lớn, lúc đó ta bỗng nảy ra một ý, từ đó gọi nàng ấy là lươn nhỏ.
Sau đó người nọ bảo ta là đã xem bói cho chúng ta, nói rằng định mệnh hai bọn ta kiếp này có duyên, đến năm mười tám tuổi thì sẽ cho ta cưới nàng ấy làm thê tử. Có thể nói ra ngươi không tin, nhưng từ lần gặp đó, nàng ấy đã khắc sâu vào lòng ta. Ta cũng luôn suy nghĩ về lý do, nàng ấy xinh đẹp là một chuyện, còn một lý do có lẽ là màu sắc kỳ diệu của tuổi trẻ, vì ta luôn cảm thấy trải nghiệm đó như một giấc mơ kỳ lạ và tuyệt vời. Đến hơn nửa tháng trước, khi gặp lại nàng ấy ở trong phủ, một thân trang phục màu xanh đó, cùng với tín vật trên người nàng ấy, cuối cùng khiến ta không còn nghi ngờ, hóa ra những năm qua ta không chờ đợi vô ích, mọi thứ đều có sự dẫn dắt, mọi thứ đều xứng đáng.”
Hắn như đã lâu không nói nhiều như vậy, đêm nay dưới bầu trời tối tăm, tâm sự trong lòng đều đổ ra, vừa nói với Tiêu Dũng cũng vừa nói với chính mình, hồi ức này như mật ngọt, mỗi lần nhắc lại đều cảm thấy ngọt ngào từ trong ra ngoài.
Tiêu Dũng nghe đến mức quá nhập tâm, quên cả việc chèo thuyền. Hắn ta khép miệng đang mở to vì ngạc nhiên lại, phản ứng một lúc mới nói: “Người đã bắt ngài chính là lão thần tiên sao? Thần cơ diệu toán như thế! Cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại vậy.”